Tôi là một gã trai quê, tay trắng lên thành phố với hai bàn tay không và một giấc mơ đổi đời. Quê tôi nghèo, đất cằn, cả đời cha mẹ chỉ biết bám víu vào mấy sào ruộng. Tôi không cam lòng sống mãi cảnh đó, nên khăn gói lên Sài Gòn, làm đủ thứ nghề từ phụ hồ, chạy xe ôm đến bán vé số. Cuộc sống cứ trôi qua trong chật vật, cho đến ngày tôi gặp chị.
Chị hơn tôi 13 tuổi, một người phụ nữ thành đạt, giàu có, nhưng lại cô đơn. Chị không xinh đẹp lộng lẫy như mấy cô gái trẻ, nhưng ánh mắt chị sâu thẳm, giọng nói ấm áp khiến tôi bị cuốn hút. Tôi gặp chị tình cờ khi giao hàng đến căn biệt thự sang trọng của chị ở quận 1. Chẳng hiểu sao, từ lần gặp đó, chị hay gọi tôi đến, lúc thì nhờ sửa cái này, lúc thì nhờ chở đi đâu đó. Dần dà, chúng tôi thân thiết hơn, rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Nhiều người dè bỉu, nói tôi “đào mỏ”, rằng chị mê tôi vì tôi trẻ trung, còn tôi mê chị vì tiền. Tôi không phủ nhận, ban đầu tôi cũng bị choáng ngợp bởi sự giàu có của chị. Nhưng càng ở bên, tôi càng thấy chị không chỉ là một người có tiền, mà còn là người phụ nữ chân thành, sâu sắc. Chị bảo: “Anh không cần phải giỏi giang hay giàu có, anh chỉ cần thật lòng với chị là đủ.” Tôi nghe mà nghẹn lòng.
Rồi chị cầu hôn tôi. Một buổi tối, chị quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn ra trước mặt tôi, nói rằng chị không muốn sống cô đơn thêm nữa. Tôi đồng ý, không phải vì tiền, mà vì tôi thật sự muốn ở bên chị. Sau đám cưới, điều tôi không ngờ tới đã xảy ra. Chị gọi tôi vào phòng, đặt trước mặt tôi một tập giấy tờ: sổ đỏ, sổ hồng, tài khoản ngân hàng – tất cả tài sản của chị, từ căn biệt thự, xe hơi đến công ty nhỏ chị đang sở hữu. Chị nói: “Chị sang tên hết cho anh, từ giờ nó là của anh. Chị chỉ cần anh ở bên chị là đủ.”
Tôi sững sờ, không tin nổi vào mắt mình. Một gã trai quê như tôi, giờ sở hữu cả gia tài mà cả đời làm lụng cũng không mơ tới. Nhưng rồi chị nắm tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa tha thiết, nói: “Chị chỉ xin anh một việc, mỗi tối, anh hãy ôm chị ngủ. Chị không cần gì hơn.” Nghe xong, tôi điêu đứng. Không phải vì yêu cầu đó khó khăn, mà vì tôi nhận ra chị cô đơn đến nhường nào, giàu có mà vẫn thiếu thốn tình cảm đến vậy.
Từ đó, mỗi tối, tôi đều ôm chị ngủ. Có đêm chị khóc, kể tôi nghe về những năm tháng cô độc, về những người từng lợi dụng chị. Tôi siết chặt chị hơn, tự nhủ sẽ không để chị phải buồn thêm lần nào nữa. Tài sản chị cho tôi, tôi giữ, nhưng không tiêu xài hoang phí. Tôi học cách kinh doanh, quản lý để không phụ lòng chị. Cuộc đời tôi, từ một gã trai quê tay trắng, giờ đã đổi khác, không chỉ vì tiền, mà vì tôi tìm được người thật lòng yêu thương mình.
Câu chuyện đến đây là hết. Bạn có muốn tôi chỉnh sửa hay thêm thắt gì không?