Hôm ấy, tôi sang nhà thông gia ăn cơm, không khí vui vẻ, rượu vào nên tôi lỡ miệng kể chuyện đời. Tôi buột miệng nói: “Tôi để dành được 1 tỷ, tính dưỡng già cho thoải mái, già rồi chẳng biết sống được bao lâu.” Bà thông gia – mẹ chồng con gái tôi – cười khà khà, bảo: “Bà khéo giữ tiền ghê, để dành thế là tốt!” Tôi chỉ cười, nghĩ chuyện nhỏ, ai ngờ đó là khởi đầu cho drama.
Vài ngày sau, con gái tôi – Lan – gọi về khóc nức nở: “Mẹ ơi, con bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà rồi!” Tôi hoảng hốt hỏi: “Sao lại thế?” Lan nghẹn ngào kể: “Mẹ chồng bảo con không xứng ở đây nữa, nói nhà con giàu thế, có 1 tỷ dưỡng già, sao không tự lo mà bám víu nhà họ!” Tôi chết lặng, hóa ra bà thông gia hiểu lầm, tưởng tôi khoe tiền để “dạy đời”, rồi quay ra trút giận lên con gái tôi.
Tôi tức tốc qua nhà thông gia hỏi cho ra lẽ. Bà ấy ngồi đó, mặt lạnh tanh: “Bà có 1 tỷ thì lo cho con gái bà đi, chúng tôi nghèo, không chứa nổi đâu!” Tôi giải thích: “Tôi chỉ nói chuyện vu vơ, ai ngờ bà lại nghĩ vậy!” Nhưng bà ấy gạt phắt: “Nói ra là có ý, con gái bà về với bà cho hợp!” Chồng Lan thì đứng im, chẳng bênh vợ câu nào, chỉ cúi đầu xin lỗi tôi.
Cuối cùng, Lan ôm vali về nhà tôi, mắt đỏ hoe. Tôi vừa giận vừa thương, tự trách mình lỡ miệng làm con khổ. Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, gặp thông gia chẳng dám hé răng chuyện tiền bạc, chỉ sợ lại rước họa vào thân.