×
×

Mẹ chồng khi-nh ra mặt cô gái miền núi vì cái giọng lơ lớ quê mùa nào ngờ 1 năm sau, bà l;/iệt nằm nửa giường

Ngày con trai tôi dẫn nó về, tôi nhìn từ đầu đến chân:
Áo len dày nóng hầm, nói năng thì lơ lớ:

“Dạ, cháu xin phép dì, cháu thương ảnh nhiều lắm…”

Tôi cười nhạt, quay vào nhà, cấm không cho làm dâu chính thức.

“Tao không muốn dâu tao là cái thứ nói không sõi tiếng mẹ đẻ, nhìn như đi lạc từ bản nào về.”

Nhưng thằng con trai tôi cứng đầu, quyết cưới. Tôi đành chịu. Nhưng từ ngày đó, tôi khinh ra mặt.

Chén cơm nguội tôi đưa, việc nhà nặng tôi giao. Ai kêu tôi độc miệng tôi cũng mặc, tôi chỉ muốn dạy cho nó biết thân biết phận.


Một năm sau…

Tôi đột quỵ, nửa người bất động. Ai cũng bận, chỉ còn nó ở bên tôi ngày đêm, thay quần áo, đút cơm, xoa dầu…

Có lần tôi gắt:

“Mày không sợ lây à? Biến đi, tao không cần người ngoài chăm!”

Nó chỉ cười hiền:

“Không phải người ngoài đâu mẹ, con từng là người quen cũ… mà mẹ không nhớ thôi…”

Tôi cau mày.


Rồi một buổi chiều, tôi nằm mơ thấy quá khứ…

Hơn 20 năm trước, khi còn là cán bộ xã, tôi từng đuổi cổ một cô bé gái đứng khóc giữa cổng làng vì đi lạc. Cô bé mồ côi, từ vùng núi xuống tìm người thân, chỉ biết nói tiếng Việt lơ lớ. Tôi từng mắng:

“Cút đi, bản nào thì về bản đó. Ở đây không chứa cái loại lang thang!”

Tôi lạnh lùng đẩy cô bé ra, mặc kệ trời mưa tầm tã.


Giật mình tỉnh dậy, thấy nó ngồi cạnh.

Tôi hoảng hốt, lắp bắp:

“Cô… cô là ai?”

Nó rút trong túi ra một bức hình cũ, nhăn nhúm, đưa cho tôi:

“Năm đó mẹ đuổi con khỏi cổng làng.
Con đi lạc, sống lang bạt. Nhưng may trời thương, con được nhận nuôi, học hành, trưởng thành.
Rồi định mệnh đưa con quay lại làm dâu mẹ…
Con không phải gái dân tộc, mẹ ạ… mà là đứa bé năm xưa mẹ từng đẩy đi như con chó hoang.


Tôi lặng người, hai tay run run nắm lấy tay nó

Tôi khóc như chưa từng khóc suốt đời mình. Không phải vì hối hận đã khinh con dâu… mà vì tôi đã gieo một cái nghiệp, và ông trời bắt tôi gánh đủ.

Nó vẫn nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

“Con không trách mẹ đâu. Nhờ mẹ, con mới học cách tha thứ.”


Tôi nhắm mắt… không phải vì mệt, mà vì không dám nhìn thêm cái lương tâm mục ruỗng của chính mình.

Related Posts

H-iểm h;/ọa từ chảo inox tưởng chừng như an toàn

Bạn cần hết sức tỉnh táo để mua đúng, dùng đúng đối với đồ inox. Mới đây, trên mạng xã hội Tiểu Hồng Thư (Trung Quốc), nhiều…

Người dân có vàng chuẩn bị khóc nghẹn trước giá mới

Giá vàng sẽ bị tác động dưới nhiều yếu tố, trong đó liên quan đến kết quả của các cuộc đàm phán thương mại. Ngày 11/6/2025, báo…

Cụ bà trong làng qu/a đ/ời ở t/uổi 100, tang lễ làm gấp trong đêm vì trùng với lịch cưới cháu đích tôn, nào ngờ đến lúc đưa ra đồng, xe t/ang khựng lại không thể nổ máy

Cụ bà Nguyễn Thị Hợi, 100 tuổi, trụ cột tinh thần của dòng họ Nguyễn tại làng Đông Khê, vừa qua đời vào rạng sáng thứ Sáu….

Ôi không ngờ có ngày này: Ngân hàng Nhà nước thông tin liên quan đến vàng miếng

Cục trưởng Quản lý ngoại hối Đào Xuân Tuấn cho biết Dự thảo Nghị định 24 đã hoàn thiện, theo hướng ngoài SJC có thêm đơn vị…

Con trai đại gia lỡ làm cô gái dân tộc có bầu nên phải cưới, tôi chỉ mang đúng 1 con lợn quay cho xong tội, nào ngờ vừa lên đến cổng nhà gái đập vào mắt tôi là 7 con bò

Chuyện xảy ra ở một bản vùng cao yên tĩnh nhưng sáng hôm ấy náo động như hội.Con trai tôi – vốn là công tử con nhà…

Người vợ nghìn tỷ’ kín tiếng của ông Trịnh Văn Quyết là ai mà vừa nộp thêm 1.400 tỷ trong vụ á;;n? Giờ đã rõ DANH TÍNH

Đây là người phụ nữ từng được người bạn doanh nhân nổi tiếng của Việt Nam dùng những mỹ từ để mô tả như: “Điềm tĩnh với…