Bố chồng tôi mất đã gần một năm, căn phòng của ông từ đó bị khóa kín. Mẹ chồng tôi – một người phụ nữ cổ hủ và cứng rắn – cấm tuyệt đối bất kỳ ai bước vào.
“Đừng có động vào! Ai vào rồi cũng không yên đâu!”
Mỗi lần tôi hỏi, bà chỉ lắc đầu, ánh mắt lảng tránh, thái độ thì gay gắt hơn thường lệ. Trong khi đó, ngôi nhà chúng tôi ở thì chật chội, tôi và chồng phải chen chúc trong căn phòng nhỏ sát bếp, ngột ngạt và nóng bức mỗi đêm.
Một lần, tôi tình cờ nghe được mẹ chồng nói chuyện điện thoại:
“Vàng thì tôi đã cất kỹ rồi… nó mà biết được là toi đời!”
Từ hôm đó, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi bắt đầu nghi ngờ, phải chăng trong căn phòng bị cấm kia có giấu của cải, vàng bạc của bố chồng để lại? Mẹ chồng sợ tôi biết nên mới bày chuyện “đừng vào kẻo không yên”?
Thế là, một đêm trời mưa lớn, cả nhà ngủ say, tôi liều mình lẻn ra khỏi phòng. Ổ khóa phòng bố chồng không quá khó mở – chỉ vài động tác cơ bản tôi đã lách được vào trong.
Căn phòng phủ một lớp bụi mỏng, mùi ẩm mốc thoang thoảng nhưng không đến mức đáng sợ. Tôi dùng đèn pin điện thoại quét quanh, tim đập thình thịch. Tôi mở tủ quần áo, lật nệm, moi móc từng ngăn kéo, nhưng tuyệt nhiên không thấy vàng bạc gì.
Chính lúc tôi đang thất vọng tính quay đi thì ánh đèn pin rọi trúng một bức tranh treo tường. Có vẻ hơi lệch… Tôi tiến lại gần, nhấc nhẹ lên – và phát hiện một ô cửa gỗ nhỏ âm tường.
Tay tôi run run mở chốt. Sau lớp cửa, là một ngăn hẹp vừa đủ cho một chiếc hộp sắt to cỡ chiếc vali nhỏ.
Tôi thở dốc. “Đúng rồi… đây là chỗ mẹ chồng giấu vàng!”
Tôi kéo chiếc hộp ra ngoài, đặt xuống nền nhà, mở nắp…
Và chết lặng.
Không phải vàng. Không phải tiền.
Mà là… một xấp ảnh chụp lén, những đoạn video mờ nhòe. Tất cả đều là cảnh chồng tôi – từ thời thanh niên cho tới tận gần đây – đang ân ái với một người phụ nữ khác. Nhưng đau đớn nhất là khi tôi nhận ra: người phụ nữ đó… chính là chị dâu.
Bên dưới còn có kết quả ADN xét nghiệm cha con. Trên giấy ghi rõ: đứa con mà chị dâu vẫn nói là “giống nhà nội” thật ra là… con chồng tôi.
Tôi ngồi phịch xuống sàn, tay bủn rủn, toàn thân lạnh toát.
Ngay lúc đó, tiếng mở khóa vang lên.
Mẹ chồng tôi bước vào, tay cầm chùm chìa khóa, ánh mắt điềm tĩnh đến lạnh người.
“Tôi đã biết cô sẽ vào đây một ngày nào đó.”
Tôi lắp bắp:
“Tại sao… tại sao bà giữ những thứ này?”
Bà nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
“Vì tôi không thể chịu được nỗi nhục đó. Chồng tôi biết chuyện… nên ông ấy mới đột quỵ. Tôi giữ lại để làm bằng chứng… chờ đến ngày đứa con gái của cô đủ lớn, tôi sẽ nói cho nó biết, ai là cha của đứa trẻ mà mọi người vẫn tưởng là anh họ nó.“
Sáng hôm sau, cả nhà bàng hoàng khi tôi đệ đơn ly hôn và chuyển ra khỏi nhà. Mẹ chồng im lặng không can, chị dâu thì khóc ngất. Còn chồng tôi – hắn không dám ngẩng mặt nhìn tôi lấy một lần.