Tôi bị tai nạn năm 10 tuổi, mất cả hai tay.
Tưởng đời coi như chấm hết, nhưng tôi vẫn học giỏi, sống độc lập, tự làm mọi thứ bằng chân.
Và rồi… tôi gặp anh – người đàn ông đầu tiên nhìn tôi bằng ánh mắt không thương hại.
Nhưng mẹ chồng thì khác.
“Tôi không chấp nhận sinh ra một đứa cháu không lành lặn như mẹ nó. Cô không có tay, thì ai dám chắc gen không ảnh hưởng?”
Mặc chồng tôi cãi, bà vẫn bí mật tìm người mang thai hộ, dùng chính trứng và tinh trùng hai đứa tôi – nhưng nhờ người khác mang.
9 tháng sau…
Tôi chỉ được biết… một người phụ nữ nào đó đang mang đứa con của tôi.
Tôi câm lặng, chấp nhận, chỉ mong con ra đời khỏe mạnh.
Đến ngày sinh, cả nhà chồng kéo đến bệnh viện.
Tôi đứng ở hành lang, tim thắt lại.
Và rồi — bác sĩ bước ra, mặt tái nhợt, giọng run:
– “Có một việc… tôi buộc phải nói.
Trong lúc làm xét nghiệm máu sau sinh, chúng tôi phát hiện… đứa bé không có bất kỳ mối liên hệ huyết thống nào với anh chị.”
Cả nhà đứng hình.
Mẹ chồng lắp bắp:
– “Không thể nào! Chúng tôi làm thụ tinh nhân tạo mà…”
Bác sĩ nghiêm giọng:
– “Người mang thai hộ đã tráo phôi. Và… cô ấy đã bỏ trốn khỏi viện ngay sau khi sinh.”
Trong khi nhà chồng điên cuồng làm đơn kiện, tôi lặng lẽ… đặt tay lên bụng mình – nơi một mầm sống nhỏ bé đang hình thành.
Bởi điều mà không ai biết, là sau bao lần bị tổn thương, tôi vẫn lặng lẽ tự đi làm IVF (thụ tinh trong ống nghiệm) bằng trứng của chính mình – không cần ai mang thai hộ.
– “Tôi không có tay, nhưng tôi đủ can đảm để làm mẹ.
Còn những người có đủ tay đủ chân… có dám nhìn lại trái tim mình không?”
Khuyết điểm trên cơ thể không bao giờ là điều đáng xấu hổ.
Chỉ có lòng người méo mó mới khiến gia đình tan nát.