Mẹ chồng tôi mất chưa đầy 49 ngày, không khí trong nhà vẫn còn nặng nề mùi nhang khói, vậy mà bố chồng tôi đã nằng nặc đòi cưới cô bé giúp việc từng chăm mẹ tôi những ngày cuối đời. Cô bé tên Lan, mới đôi mươi, da trắng nõn nà, mắt trong veo như nước hồ thu. Nhìn cô, ai cũng bảo giống búp bê, chẳng ai nghĩ lại lọt vào mắt xanh của ông cụ đã gần đất xa trời.
Tôi còn nhớ rõ cái ngày bố chồng gọi cả nhà lại, tuyên bố xanh rờn: “Tao sống cô đơn thế này đủ rồi. Con Lan nó đồng ý, tháng sau cưới!”. Chị em tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì ông đã bỏ đi, tay chống gậy, bước chân vẫn cứng cáp lạ thường. Chồng tôi chỉ thở dài, bảo: “Thôi, ông già rồi, thích thì chiều, miễn ông vui”. Nhưng tôi thì không nuốt trôi. Mẹ chồng tôi vừa nằm xuống, chưa kịp nguôi ngoai, vậy mà…
Chuyện cưới xin còn chưa kịp tổ chức, thì một hôm Lan lí nhí thú nhận với tôi: “Chị ơi, em có bầu rồi”. Tôi đứng như trời trồng, nhìn cái bụng còn phẳng lì của cô mà không tin nổi. Bố chồng tôi, ở cái tuổi 70, lại sắp lên chức bố. Tin đồn lan khắp làng, người ta xì xào, kẻ cười cợt, người tò mò. Có bà còn bảo: “Ông ấy ăn phải bùa mê gì mà khỏe thế không biết!”.
Đến ngày Lan sinh, cả làng kéo nhau đến xem, không phải vì mừng, mà vì hiếu kỳ. Đứa bé ra đời, đỏ hỏn, khóc oe oe, nhưng điều khiến mọi người há hốc mồm là đôi mắt nó – xanh biếc, long lanh như ngọc. Cả nhà tôi, cả làng, không ai có đôi mắt như thế. Bố chồng tôi thì cười khà khà, ôm cháu mà bảo: “Giống tao hồi trẻ!”. Nhưng tôi nhìn Lan, thấy cô lặng lẽ cúi đầu, tay nắm chặt mép chăn. Rồi tôi chợt nhớ, mấy tháng trước, có anh Tây làm dự án ở làng, hay qua nhà chơi, còn khen Lan xinh…
Câu chuyện sau đó, tôi không dám nghĩ tiếp. Chỉ biết rằng, từ ngày ấy, mỗi lần nhìn đứa bé, lòng tôi lại dậy sóng, mà chẳng dám hỏi ai.