Từ ngày ba mất, mẹ chuyển về sống cùng 3 người con trai và dâu trưởng, dâu thứ, dâu út trong căn biệt thự 2 tầng giữa phố.
Bà năm nay 76 tuổi, vẫn khỏe mạnh, minh mẫn, chỉ có điều… bà cứ trầm ngâm nhìn các nàng dâu to nhỏ, rì rầm sau lưng mỗi ngày.
Một ngày nọ, bà tuyên bố:
“Hình như mắt mẹ mờ hẳn rồi, thấy gì cũng lòe nhòe… chắc mù mất thôi…”
Sau lần khám ở bệnh viện (bà bảo bác sĩ nói có khả năng mù vĩnh viễn), cả nhà ồ à, ba chị dâu lập tức đổi sắc mặt.
3 THÁNG GIẢ MÙ BẮT ĐẦU:
Tuần đầu tiên, dâu trưởng cằn nhằn:
“Sao mẹ không ở quê cho mát, nhà phố bí bức tốn điện điều hòa.”
Tuần thứ hai, dâu thứ rỉ tai chồng:
“Vợ chồng mình đang vay ngân hàng, hay mẹ ký sang tên căn nhà cho nhanh…”
Tuần thứ ba, dâu út dọn tủ, tiện tay vứt luôn lọ thuốc nhỏ mắt:
“Mẹ không nhìn được thì giữ thuốc làm gì, phiền.”
Tới tháng thứ hai, ba chị em dâu bắt đầu rình rập nhau, đứa nào cũng muốn “gần” mẹ nhiều hơn…
Không phải để chăm, mà là để tranh nhau lấy lòng rồi tìm cách gạ mẹ ký giấy tờ.
Một buổi chiều, bà đang nằm võng giả vờ nhắm mắt, nghe rành rọt từng chữ:
“Mẹ giờ mù rồi, ký đâu cũng được, thôi thì chia cho mỗi đứa một phần, còn lại bán bớt đi lấy tiền dưỡng già, mẹ còn sống được bao lâu đâu…”
Đúng ngày thứ 90, cả nhà tụ tập đông đủ.
Dâu cả đon đả mang giấy chia tài sản. Dâu thứ pha trà. Dâu út lau kính cẩn thận.
Ngồi giữa phòng, mẹ già mắt vẫn lim dim, tay sờ soạng tờ giấy, khẽ hỏi:
“Các con chắc chắn mẹ ký là đúng không?”
Ba chị dâu đồng thanh:
“Dạ đúng, con không nghĩ gì khác đâu mẹ ạ.”
Bà lặng im.
Rồi từ tốn rút ra một chiếc điện thoại mini từ túi áo – bấm phát, giọng thu âm vang lên:
“Ký bừa cũng được, bà mù mà biết gì.”
“Chia cho tao phần căn nhà phố, phần ruộng thì mày lấy.”
“Bà già sống lay lắt nữa được mấy bữa, tranh thủ!”
Cả phòng chết lặng.
Ba chị dâu mặt tái như tờ giấy.
Lúc này bà từ từ đứng dậy, rút chiếc khăn che mắt ra.
“Mẹ… chưa mù. Chỉ muốn biết, lúc mẹ không nhìn thấy… thì lòng người sẽ lộ ra thế nào.”
Tuần sau, bà chuyển về quê sống với con gái út – người duy nhất tháng nào cũng đều đặn gọi điện, hỏi thăm và gửi thuốc.
Căn nhà phố, đất ruộng, sổ tiết kiệm đều được sang tên cho con gái út từ 1 năm trước.
Ba nàng dâu khóc lóc xin lỗi, bảo “tụi con không cố ý… chỉ là lỡ lời”, nhưng bà cụ chỉ nói nhẹ:
“Khi người ta nghĩ mẹ không thấy, mới chính là lúc họ sống thật nhất.”