Bà Tư – goá phụ 78 tuổi, sống trong căn nhà 4 tầng khang trang ở trung tâm quận.
Chồng mất sớm, một tay bà nuôi ba người con trai trưởng thành.
Năm bà bắt đầu yếu, bà rơi nước mắt ký giấy chuyển nhượng nhà cho ba anh em chung đứng tên, với mong muốn:
“Ba đứa sống cùng nhau, hòa thuận là mẹ mãn nguyện rồi.”
Nhưng đời không như bà tưởng.
Chưa đầy 6 tháng sau, ba đứa họp kín:
“Chia nhà đi. Ai rảnh mà ở chung như thời bao cấp?”
Bà Tư xin hoãn, khóc lóc van nài:
“Nhà cha các con mất 30 năm mới xây được… bán rồi, mẹ biết ở đâu?”
Nhưng chúng phũ phàng tuyên bố:
“Mẹ lên ở với ai thì ở, con cái còn cuộc sống riêng!”
**Thế nhưng… chúng không ngờ:
Ngay đêm hôm đó, bà Tư lặng lẽ ra ngoài thuê người… làm 3 bản sổ đỏ “giả y như thật”, rồi cất kỹ.**
Còn sổ đỏ thật, bà mang ra… gửi ngân hàng thế chấp dưới tên cháu gái út – con của người con gái cả đã mất sớm.
Con bé hiền lành, học giỏi, bà thương như ruột thịt.
RỒI NGÀY CHIA NHÀ CŨNG ĐẾN:
Cả ba anh em hí hửng dẫn cò đất đến, định sang tên bán gấp.
Bà Tư lặng lẽ đặt lên bàn… 3 bản sổ đỏ y như thật, đúng từng dấu từng chữ.
Chúng giành giật ký tên, không hề nghi ngờ.
VÀ RỒI…
3 ngày sau, công chứng viên báo lại:
“Tất cả sổ này đều là bản làm giả!
Sổ đỏ thật đang bị thế chấp ngân hàng bởi người thừa kế hợp pháp duy nhất: Nguyễn Thanh Trúc – cháu ngoại bà Tư.”
Cả ba hóa đá.
Bà Tư thong thả ngồi uống trà, mỉm cười:
“Mẹ không tiếc nhà.
Mẹ tiếc cái tình các con từng có… mà không còn nữa.”
“Các con bán mẹ một lần, mẹ chỉ diễn lại cho biết cảm giác thôi.”
Từ đó, bà dọn về sống với cô cháu gái út, để lại căn nhà 4 tầng khóa chặt cổng, và ba anh em thì âm thầm… chẳng ai dám nhìn nhau.