Từ ngày mẹ mất, bố tôi tái hôn với một người phụ nữ kém ông gần hai chục tuổi. Bà ta lúc nào cũng ngọt nhạt, dẻo miệng như rót mật vào tai. Trước mặt bố, bà chăm sóc tôi từng ly từng tí, miệng không ngừng nói lời yêu thương, gọi tôi là “con gái bé bỏng”. Nhưng sau lưng, tôi biết hết.
Tôi đã nhìn thấy họ – bà ta và cậu thanh niên sát vách – ánh mắt họ trao nhau dưới tán cây xoài cạnh bờ rào, những tin nhắn lén lút vào đêm muộn. Bà ta tưởng tôi ngây thơ, không hay biết gì. Nhưng tôi không ngu.
Bố tôi có một mảnh đất sát nhà, mảnh đất mà ai cũng biết là “vàng” vì nằm ngay mặt đường. Bà ta luôn lân la gợi ý bố sang tên cho mình để “sau này tiện lo cho con”. Tôi cười, gật đầu ủng hộ, thậm chí còn giả vờ xúc động, nói sẽ nhường lại phần tài sản nếu bố muốn.
Ván cờ bắt đầu từ đó.
Tôi bí mật ghi lại bằng chứng – từ đoạn video bà ta lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm, đến những tấm ảnh âu yếm giữa bà và gã trai trẻ. Tôi nhẫn nhịn, chờ thời cơ.
Ngày công chứng đến. Bố chuẩn bị chuyển phần lớn tài sản cho bà ta. Tôi vẫn cười, ký tên vào giấy từ chối quyền thừa kế với một thái độ điềm nhiên, khiến bà ta hả hê ra mặt.
Cho đến khi…
Tôi yêu cầu cả gia đình cùng ngồi lại để “có vài điều muốn nói trước khi ký giấy chính thức”. Tôi mở laptop, trình chiếu đoạn video. Cảnh bà ta cuống cuồng trong vòng tay của nhân tình, tiếng thở gấp, tiếng hứa hẹn bên nhau mãi mãi vang lên rành rọt trong phòng khách.
Bố tôi sững sờ. Bà ta ú ớ, mặt tái mét như bị rút hết máu. Tôi quay sang, nhẹ nhàng:
“Bố à, con nghĩ giờ bố đủ lý do để biết vì sao con từ chối phần tài sản đó. Con không muốn chia sẻ với một người dối trá.”
Bố xé nát tờ giấy chuyển nhượng ngay tại chỗ. Còn bà ta, chỉ biết ôm mặt chạy ra khỏi nhà trong nhục nhã, gã trai trẻ thì biến mất từ lúc video được phát.
Tôi không cần phần đất đó. Tôi chỉ cần bà ta biết: Đừng tưởng vẻ ngoài ngây thơ là không biết chơi cờ. Ván cờ cuối cùng, tôi mới là người đặt chiếu hết.