Tôi luôn tự hào là người xinh xắn nhất trong dòng họ. Với thân hình mảnh mai như “mình hạc sương mai”, tôi thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ. Nhưng duyên số lại đưa tôi đến với anh – một người đàn ông ngoại cỡ, nặng tới 120kg. Khi tôi công khai tình cảm, cả nhà xôn xao. Người thì thở dài, kẻ thì xì xào: “Xinh thế mà chọn thằng béo!”, “Liệu có khổ không đây?”. Bất chấp lời bàn tán, tôi vẫn kiên định lấy anh, tin rằng tình yêu không đo bằng vóc dáng.
Ngày cưới đến, tôi bước vào lễ đường với nụ cười rạng rỡ, mặc kệ những ánh mắt lo lắng của gia đình. Anh đứng đó, vụng về trong bộ vest hơi chật, nhưng đôi mắt ấm áp khiến tôi càng thêm chắc chắn về lựa chọn của mình. Đêm tân hôn, khi cánh cửa phòng khép lại, tôi hồi hộp chờ đợi. Anh bước vào, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, ngượng ngùng đưa cho tôi.
“Mở ra đi,” anh nói, giọng run run.
Tôi mở hộp, và bên trong là một chiếc vòng cổ vàng lấp lánh, kèm theo mảnh giấy ghi: “Cảm ơn em đã chọn anh, đây là món quà anh dành dụm từ lâu.” Tôi ngỡ ngàng. Hóa ra, anh không chỉ là người đàn ông chân thành mà còn âm thầm chuẩn bị để làm tôi bất ngờ. Đêm đó, tôi như vớ được vàng mười – không phải vì món quà, mà vì trái tim ấm áp ẩn sau vẻ ngoài ngoại cỡ của anh.
Từ ấy, mỗi lần ai đó nhắc lại chuyện cũ, tôi chỉ cười: “Xinh thì đã sao, quan trọng là tìm được người yêu mình thật lòng.”