Hôm ấy, tôi hí hửng đi mừng cưới thằng bạn thân tên Tuấn. Hai đứa chơi với nhau từ hồi cấp ba, tình như anh em, nên tôi không tiếc tay. Đi mua hẳn một chỉ vàng 9999, giá lúc đó gần 8 triệu, bỏ phong bì đỏ chót, ghi lời chúc hoành tráng: “Chúc mày trăm năm hạnh phúc!” Đến tiệc cưới, tôi đưa phong bì, cười toe: “Nặng tay đấy, giữ kỹ nhé!” Tuấn vỗ vai cảm ơn rối rít, bảo: “Mày tốt với tao nhất!”
Mấy tháng sau, đến lượt tôi cưới. Tuấn cũng lặn lội từ quê lên, ăn mặc bảnh bao, cầm phong bì đỏ đưa tôi, mắt lấp lánh: “Chúc mày với vợ sống vui, tao mừng lại đàng hoàng nhé!” Tôi cảm động, nghĩ bụng: “Chắc nó không thua kém đâu.” Tối về, mở phong bì ra xem, tôi sững sờ: bên trong là nửa chỉ vàng, kèm mẩu giấy ghi: “Vàng giờ đắt quá, mày thông cảm, nửa chỉ cũng tình nghĩa lắm rồi!”
Tôi vừa buồn cười vừa tức, gọi điện hỏi ngay: “Mày mừng tao nửa chỉ là sao? Hồi tao mừng mày nguyên chỉ mà!” Tuấn cười hề hề qua điện thoại: “Ờ thì hồi đó vàng rẻ, giờ nó lên giá gần 10 triệu một chỉ, tao mừng nửa chỉ cũng gần 5 triệu rồi, đâu có ít! Với lại, tình bạn mình quý hơn vàng, tính toán làm gì!” Tôi nghe xong câm nín, chẳng biết nói gì thêm.