Ngày về làm dâu, tôi chẳng mang của hồi môn “to” nào ngoài đôi bàn tay và tình yêu thật lòng.
Thấy nhà chồng cũ kỹ, mùa mưa dột trước dột sau, tôi bàn với chồng:
– “Vợ chồng mình gom vàng cưới, em bán luôn miếng đất má em để lại – xây căn nhà đàng hoàng, mai này có con cũng không tủi.”
Chồng không phản đối. Mẹ chồng cười tươi rói:
– “Cô biết nghĩ vậy là tốt. Làm dâu thì phải biết vun vén!”
Tôi bỏ ra toàn bộ 6 chỉ vàng cưới, thêm cả tiền bán đất ở quê ngoại – tổng gần 900 triệu.
Ngôi nhà khang trang 2 tầng mọc lên. Hàng xóm tới tấp khen:
– “Dâu thảo! Nhà chồng có phúc!”
Vừa cắt băng tân gia xong, khi khách chưa về hết, mẹ chồng bất ngờ gọi trưởng thôn tới nhà, rút ra một tập hồ sơ.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì bà cất giọng dõng dạc:
– “Tôi xin xác nhận, toàn bộ căn nhà này được xây dựng trên đất tài sản riêng của tôi.
Không có liên quan gì đến con dâu. Tôi chính thức làm đơn xin không cho tên cô ấy vào hộ khẩu lẫn sổ đỏ nhà này.”
– “Chuyện tài chính vợ chồng nó tự lo, tôi không biết!”
Cả người tôi lạnh toát.
Tôi bị loại khỏi quyền sở hữu chính căn nhà tôi dốc cạn lòng xây dựng.
Người thân bên nhà ngoại uất ức muốn làm lớn chuyện. Tôi không khóc, chỉ im lặng gom giấy tờ, lặng lẽ về quê mẹ.
Nhưng 3 tháng sau – cả làng choáng váng khi thấy một công văn dán trước nhà chồng: Yêu cầu tháo dỡ toàn bộ phần công trình xây sai phép trên đất tranh chấp.
Ai cũng tưởng do hàng xóm tố cáo.
Không ai ngờ, chính tôi đã gửi đơn khiếu nại lên Phòng tài nguyên – kèm theo bằng chứng chi tiết:
– Hóa đơn vật liệu
– Sao kê chuyển khoản tiền xây dựng
– Hợp đồng nhân công
– Và cả… đoạn ghi âm mẹ chồng tự nhận “nhà này là nhờ con dâu bỏ tiền làm”.
tôi không đòi lại nhà, mà kiện đòi lại toàn bộ chi phí xây dựng – gần 900 triệu – kèm lãi suất 2 năm.
Mẹ chồng thua kiện.
Nhà bị phong tỏa, sau đó rao bán để thanh toán nợ.
Tôi từng nghĩ xây nhà là xây tổ ấm. Nhưng sau này mới hiểu: tổ ấm không nằm ở gạch ngói, mà nằm ở nơi người ta coi nhau là ruột thịt, không phải cái bẫy được dọn sẵn dưới tên gọi “làm dâu”.