Ngày cưới của tôi diễn ra trong không khí rộn ràng, ấm áp. Trước khi về nhà chồng, mẹ tôi dúi vào tay tôi hai chỉ vàng, dặn dò: “Con giữ lấy, phòng thân sau này.” Tôi cảm động lắm, cất kỹ vào túi áo dài, nghĩ rằng đó sẽ là kỷ vật quý giá từ mẹ ruột.
Sau lễ cưới, tôi chính thức bước chân vào nhà chồng. Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ sắc sảo và hay để ý tiểu tiết, đón tôi bằng nụ cười hiền nhưng ánh mắt lại có phần dò xét. Mọi chuyện vẫn êm đẹp cho đến hôm sau, khi tôi mang hai chỉ vàng mẹ tặng ra để cất vào két sắt chung của gia đình. Mẹ chồng nhìn thấy, hỏi ngay: “Vàng đâu ra mà có vậy con?” Tôi thật thà đáp: “Dạ, mẹ con tặng con hôm cưới ạ, hai chỉ thôi.”
Bà gật gù, không nói gì thêm. Nhưng đến tối, khi cả nhà đang ăn cơm, mẹ chồng bỗng nhiên thở dài thườn thượt, rồi quay sang chồng tôi: “Con dâu nhà này đúng là không thật thà. Mẹ đưa cho nó năm chỉ vàng làm của hồi môn, vậy mà giờ nó bảo có mỗi hai chỉ. Chắc là ăn bớt rồi!” Tôi sững sờ, đũa trên tay rơi xuống bàn. Năm chỉ vàng? Tôi chưa từng nghe đến chuyện đó bao giờ!
Chồng tôi lúc ấy đang ngồi cạnh, nghe mẹ nói vậy thì khựng lại. Anh nhìn tôi, rồi nhìn mẹ, giọng bình tĩnh: “Mẹ, con là người đưa vàng cho vợ con. Con đưa đúng hai chỉ, không phải năm chỉ. Mẹ nhớ nhầm rồi.” Mẹ chồng nghe xong thì cứng người, mặt đỏ gay, lắp bắp: “Ơ… thế à? Mẹ… mẹ tưởng…” Bà không nói hết câu, chỉ cúi xuống và tiếp tục ăn cơm trong im lặng.
Tôi thở phào, nhìn chồng đầy biết ơn. Hóa ra anh đã âm thầm đứng ra bảo vệ tôi, không để tôi bị oan. Từ hôm đó, mẹ chồng có vẻ bớt soi mói tôi hơn, nhưng mỗi lần nhắc lại chuyện này, bà vẫn lảng đi, còn chồng tôi thì chỉ cười: “Mẹ già rồi, hay quên thôi mà.”