Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày đi đón dâu mà như đi vào cõi âm.
Con trai tôi – kỹ sư xây dựng – sau chuyến công tác vùng biên hơn ba tháng bỗng kiên quyết đòi cưới một cô gái người dân tộc thiểu số gần biên giới Việt – Lào. Nó nói yêu bằng cả trái tim, tôi nhìn ánh mắt nó mà không nỡ từ chối. Nhưng tận sâu trong lòng vẫn lo.
Ngày rước dâu, cả họ nhà trai gồm hai xe khách nối đuôi nhau bon bon vượt đèo. Đến một chốt nhỏ gần rừng, bất ngờ có một người đàn ông mặc áo chàm, đầu đội khăn truyền thống ra chặn lại. Ông ta không nói gì nhiều, chỉ yêu cầu tất cả… nộp lại điện thoại, thiết bị ghi hình, và chuẩn bị đi bộ.
Tôi tá hỏa, định phản đối thì con trai kéo tay tôi:
“Mẹ ơi, tập tục nhà cô ấy thế, nếu không theo sẽ bị xem là không tôn trọng.”
Tôi cắn răng chịu đựng. Cả đoàn người lếch thếch lội bộ giữa rừng gần 7 cây số, băng qua con suối lạnh ngắt, mồ hôi nhễ nhại, áo quần sũng nước. Không có sóng, không có tín hiệu, chỉ nghe tiếng côn trùng, tiếng gió rít qua những vòm lá.
Cuối cùng, một căn nhà sàn hiện ra lờ mờ trong màn sương mỏng. Cả nhà gái mặc đồ truyền thống, xếp thành hai hàng cúi đầu đón tiếp. Không một nụ cười.
Chúng tôi được mời lên sân nhà để nhập tiệc mừng. Nhưng khi vừa đặt chân đến nơi, một cảnh tượng đập thẳng vào mắt khiến mọi người chết lặng.
Trên mâm cỗ giữa sân, không phải là gà luộc, bánh chưng, hay thịt lợn bản như vẫn tưởng. Mà là những chiếc đầu lợn còn nguyên máu, mắt trợn trừng, một số mâm còn có rắn hổ mang nguyên con đang bị nướng dở, máu nhỏ tí tách xuống than. Có mâm đựng gì đó như xác khô động vật nhỏ, rải thứ bột màu xám tro, nghi ngút khói thơm nhưng tanh tưởi.
Một cụ già từ trong nhà bước ra, tay cầm con dao dài, đọc thứ ngôn ngữ chúng tôi không hiểu. Bất ngờ, một người trong đoàn gục xuống bất tỉnh, mặt tái mét. Rồi thêm một người nữa, và một người nữa…
Tiếng hét bắt đầu vang lên. Cả đoàn không hẹn mà cùng quay đầu tháo chạy, dẫm lên cả mâm cỗ, váy cưới bị xé rách, giày dép văng tứ tung giữa sân.
Tôi hoảng loạn bị đẩy ngã xuống đất, mắt hoa lên, chỉ kịp ngoái nhìn thấy con trai tôi vẫn đứng trân trân giữa sân, còn cô dâu thì mỉm cười – nụ cười kỳ lạ, méo mó, đôi mắt hoàn toàn vô hồn…