Ông Cả Quang – một đại gia đất Bắc những năm cuối thập niên 80 – có tất cả: ruộng đất, nhà máy, tiền bạc… chỉ thiếu một điều: đứa con trai thất lạc từ 40 năm trước.
Năm 1945, giữa nạn đói kinh hoàng, vợ ông ôm đứa bé bỏ đi xin ăn, rồi không bao giờ trở lại. Người ta bảo vợ con ông chết dọc đường. Ông Cả Quang buồn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Ông gắng gượng gây dựng cơ nghiệp, lòng thầm khắc khoải: “Nếu nó còn sống, ta sẽ để lại tất cả.”
Đến năm 1985, tuổi đã xế chiều, ông quyết định tìm lại đứa con năm nào để sửa lại di chúc. Ông đăng tin trên báo, treo thưởng hậu hĩnh cho ai mang tin tức xác thực.
Một tháng sau, giữa vô vàn kẻ giả mạo, có một người đàn ông tên Tâm đến. Trạc 45 tuổi, dáng gầy nhưng ánh mắt rất giống ông thời trẻ. Trong tay anh ta còn cầm một miếng khăn cũ, thêu chữ “Quang – Tâm”, đã sờn mép theo năm tháng.
Tâm kể lại mẩu ký ức vụn vặt: những đêm đói khát trong rừng, cái bát cơm chan nước mắt, tiếng ru con nỉ non gọi tên “Tâm ơi…”
Ông Cả Quang nhìn Tâm, nước mắt dâng tràn. Không cần xét nghiệm gì thêm. Ông tin.
“Đúng là con tao rồi,” ông nói, “Tao sẽ chuyển hết quyền sở hữu nhà đất cho mày.”
Cả nhà mở tiệc đón Tâm như quý nhân. Người ta bàn tán xôn xao: “Thằng Tâm đổi đời chỉ sau một đêm!”
Văn bản sửa di chúc được chuẩn bị. Chỉ còn chờ ký.
Nhưng đúng lúc đó, một phong bì dày được gửi tới biệt thự nhà họ Quang.
Góc phong bì ghi chú: “Kết quả xét nghiệm ADN – Hồ sơ ẩn danh”.
“Xét nghiệm gì vậy?” ông Quang hỏi.
“Dạ… cô Ba lén lấy mẫu tóc anh Tâm gửi đi kiểm tra. Phòng xa thôi ạ…” – người quản gia lí nhí.
Ông Quang cười gượng:
“Thừa thãi quá. Nhưng thôi, mở ra xem cho biết.”
Phong bì được xé ra giữa bữa tiệc.
Mọi người nín thở.
Tờ giấy ngắn gọn, lạnh lùng:
Kết quả: Không có quan hệ huyết thống cha – con. Xác suất: 0%.
Không ai kịp phản ứng. Cả bữa tiệc đông như hội bỗng yên lặng đến rợn người.
Ông Cả Quang chết lặng, tay run run buông tờ giấy xuống.
Tâm đứng dậy. Mắt anh đỏ ngầu, miệng mấp máy:
“Tôi… tôi không biết… tôi chỉ muốn tìm một gia đình…”
Một người hầu buột miệng:
“Hắn nghe phong thanh tin đăng tìm con nên bịa ra chuyện. Chữ thêu kia cũng dễ kiếm ở chợ đồ cũ!”
Ông Cả Quang nhìn Tâm rất lâu. Trong mắt ông, có sự tan vỡ, có sự giận dữ… nhưng trên tất cả, là một nỗi trống rỗng không cách nào lấp được.
Ông nói khẽ, gần như một tiếng thở dài:
“Không phải con tao… nhưng suốt đời tao cũng chỉ có mình mày đến tìm.”
Ông ký xuống tờ di chúc. Vẫn để lại một phần tài sản cho Tâm – như cho chính đứa con đã mất năm nào.
Tiệc tàn.
Tâm cúi đầu đi khỏi biệt thự, tay nắm chặt chiếc khăn thêu tên năm xưa, vẫn cũ kỹ, sờn mép, dù nguồn gốc của nó, cũng như thân phận của anh… mãi mãi là một bí ẩn.