Bà Hảo – 72 tuổi, góa chồng – một tay nuôi con trai thành người. Bán đất, vay nợ, thức trắng đêm đi nhặt ve chai cũng không tiếc gì, miễn sao con trai học hành nên người, lấy được vợ đẹp, xây được biệt thự to.
Thế nhưng, cái giá của sự hy sinh là bà bị xếp ở căn phòng kho tận góc cuối nhà, ăn cơm thừa, mặc áo cũ, không dám ho, không dám bệnh. Mỗi lần con dâu nhìn thấy bà, lại thở dài ra mặt.
Cho đến một tối, sau bữa cơm đầy tiếng lạch cạch, con trai bà đứng dậy lạnh lùng tuyên bố:
“Mẹ à… nhà con bận bịu, vợ con mới sinh… Con không nuôi mẹ được nữa. Mẹ dọn ra ngoài ở tạm đâu đó đi, con sẽ gửi ít tiền sau.”
Không một lời van xin, bà lặng lẽ xách túi rách, bước khỏi căn biệt thự mình từng góp tiền mua nền móng đầu tiên. Mưa lạnh, đêm tối, người mẹ già biến mất không một lời từ biệt.
Hai tuần sau… vào một buổi sáng Chủ Nhật, cả biệt thự nhà con trai náo loạn vì một đoàn xe đen sang trọng dừng trước cổng. Từ chiếc xe chính giữa, bà Hảo bước xuống, tay cầm một chiếc túi da cũ kỹ, nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng.
Theo sau bà là luật sư riêng và 3 người cháu trai mặc vest. Bà lên tiếng, rõ ràng, rành mạch:
“Đây là 3 cuốn sổ đỏ của 3 căn nhà ở trung tâm thành phố, đứng tên tôi – do mấy đứa cháu tôi bên chồng cũ của tôi giữ hộ suốt bao năm. Tôi đã từng nghĩ sẽ để lại hết cho con, nhưng giờ thì tôi đổi ý rồi.”
Cô con dâu xanh mặt, còn con trai thì run rẩy lắp bắp:
“Mẹ… mẹ nói gì vậy? Mẹ còn… còn tài sản?”
Bà không trả lời. Luật sư đưa ra tờ giấy chuyển nhượng. Tài sản bà để lại cho một người khác — cậu học trò nghèo bà từng lén chu cấp tiền ăn học, giờ là bác sĩ giỏi, chính là người đón bà về, chăm bà từng ngày suốt 2 tuần qua.
Trước khi rời đi, bà để lại một câu khiến biệt thự rơi vào tĩnh lặng chết người:
“Không ai nghèo vì cho đi. Nhưng nhiều người trắng tay vì quên mất ai đã vì mình mà tay trắng.”