Lan, một cô gái 28 tuổi, làm công nhân may ở Sài Gòn, sống trong căn phòng trọ chật hẹp. Ba năm qua, cô dành gần hết tiền lương để gửi về quê nuôi cậu em trai út, Minh, học cao đẳng ở Đà Nẵng. Minh là niềm hy vọng của cả nhà, đứa con út thông minh, hứa hẹn đổi đời cho gia đình nghèo khó. Mỗi tháng, Lan cắn răng nhịn ăn sáng, bớt mua quần áo, chỉ để đủ 3 triệu đồng gửi cho Minh chi phí học hành, ăn ở. Những cuộc gọi ngắn ngủi của Minh, kể về bài vở và ước mơ làm kỹ sư, là động lực để Lan tiếp tục.
Ngày Minh tốt nghiệp đến, Lan xin nghỉ làm, mua vé xe khách từ Sài Gòn ra Đà Nẵng, lòng háo hức không tả xiết. Cô tưởng tượng cảnh Minh mặc áo cử nhân, nụ cười rạng rỡ trên sân khấu. Lan còn mang theo chiếc đồng hồ cũ của cha, định tặng em như món quà kỷ niệm. Trên xe, cô mỉm cười một mình, nghĩ về những bữa cơm đoàn tụ sau bao năm xa cách.
Đến trường, không khí lễ tốt nghiệp rộn ràng. Lan đứng lẫn trong đám đông phụ huynh, tay nắm chặt món quà, mắt tìm Minh. Nhưng cô không thấy em đâu. Lòng bắt đầu bất an, Lan đến hỏi một thầy giáo đứng gần đó. Thầy nhíu mày, kiểm tra danh sách rồi nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. “Minh? Em ấy bỏ học từ năm nhất rồi. Không có tên trong danh sách tốt nghiệp.”
Lan như chết lặng. Cô run rẩy gọi điện cho Minh, nhưng chỉ nghe tiếng tút dài. Trong cơn hoảng loạn, cô nhờ một người bạn ở quê tìm hiểu. Hai ngày sau, sự thật như nhát dao đâm vào tim: Minh chưa từng học hết năm nhất. Cậu bỏ học, lấy tiền chị gửi để chơi cá độ bóng đá, nợ nần chồng chất. Khi nợ ngập đầu, Minh trốn biệt, không ai biết đang ở đâu.
Lan trở về Sài Gòn, chiếc đồng hồ vẫn nằm trong túi xách, nặng như cả thế giới. Cô ngồi thẫn thờ trong phòng trọ, nước mắt lăn dài. Ba năm hy sinh, những giấc mơ cô đặt vào Minh, giờ tan biến. Nhưng trong sâu thẳm, Lan biết cô phải đứng lên. Cô lau nước mắt, tự nhủ: “Mình vẫn còn mình. Và đó là đủ.”