Tôi là người sống hiền lành, cả xóm ai cũng biết. Nhưng có một thứ khiến tôi chịu đựng đến giới hạn, đó là đàn chó nhà hàng xóm – vừa đông vừa dữ.
Ngày nào đi làm về cũng phải nép vào tường vì chúng gầm gừ, sủa loạn, có lần còn lao ra suýt cắn trúng con gái tôi.
Tôi sang nhắc khéo:
“Chị ơi, chị xích chó lại cho an toàn với mọi người.”
Đáp lại là tiếng mắng chua chát:
“Nhà tôi, chó tôi, ai bảo đi qua cửa tôi làm gì!”
Tôi ngậm bồ hòn quay về, nhưng hôm đó trong đầu tôi nảy ra một kế hoạch — không bạo lực, không vi phạm pháp luật… nhưng chắc chắn khiến họ nhớ đời.
Đêm ấy, tôi lặng lẽ rải một loại bột đặc biệt mua từ người quen trên mạng — mùi tinh dầu xạ hương trộn thuốc an thần nhẹ, tẩm trên chiếc áo cũ từng mặc khi vợ chồng họ cãi nhau to.
Tôi để nó ngay trước cổng nhà họ.
Ngày thứ nhất:
10h đêm, cả xóm nghe cả đàn chó tru hú loạn xạ, lao vòng vòng trong sân như phát rồ, cào vào cửa, sủa về phía… khoảng không.
Nhà hàng xóm tưởng bị ma nhập, chạy đi đốt vía cả buổi.
Ngày thứ hai:
10h đêm, 4 con chó đồng loạt tru lên hướng mặt ra đường, sủa giận dữ rồi lăn đùng ra… ngủ mê mệt như bị thôi miên.
Cả nhà hoảng loạn, gọi thầy về trấn yểm, vái từ trong ra ngoài.
Sáng hôm sau, bảng rao bán đàn chó dựng ngay trước cổng.
Tôi lặng lẽ đi ngang qua, mỉm cười.
Không ai biết tôi đã làm gì.
Chỉ biết từ đó về sau, cổng nhà ấy không còn tiếng sủa, và họ thì lịch sự hẳn ra mỗi khi gặp tôi ngoài chợ.
Bài học?
Không phải cứ cãi tay đôi là thắng.
Có những cuộc trả đũa, chỉ cần một chút đầu óc và đúng thời điểm, cũng khiến đối phương chột dạ cả đời.