Ở một ngôi làng nhỏ ven sông, nơi những con sóng lặng lẽ vỗ vào bờ cát mịn, có một ông lão tên là ông Tâm, đã ngoài 70 tuổi. Ông sống cô độc trong một căn chòi nhỏ dựng bằng tre, mái lợp lá dừa khô. Vợ ông mất sớm, con cái không có, ông Tâm chọn cách sống tách biệt với làng, chỉ thỉnh thoảng vào làng đổi ít cá bắt được dưới sông lấy gạo và nhu yếu phẩm. Dân làng thương ông, nhưng cũng quen với sự lặng lẽ của ông, nên chẳng ai làm phiền.
Một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên mặt sông, ông Tâm đang ngồi vá lưới thì nghe tiếng bước chân lẹp kẹp trên con đường mòn dẫn đến chòi. Ông ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trẻ, chừng 20 tuổi, dáng người mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt vô hồn, trống rỗng. Cô gái chống một cây gậy tre, từng bước dò dẫm tiến đến. Thấy cô gái có vẻ mệt mỏi, ông Tâm cất tiếng hỏi:
“Cô là ai? Sao lại đến đây? Lạc đường à?”
Cô gái giật mình, quay đầu về phía tiếng nói, giọng run run đáp:
“Dạ, cháu là Hương, cháu bị mù từ nhỏ. Cháu đi tìm người thân nhưng bị lạc, đi cả ngày rồi, giờ không biết đi đâu nữa. Ông có thể cho cháu nghỉ nhờ một đêm được không ạ? Cháu không làm phiền đâu.”
Nhìn cô gái trẻ, quần áo lấm lem bụi đường, khuôn mặt nhợt nhạt vì đói và mệt, ông Tâm động lòng thương. Ông gật đầu, dẫn Hương vào chòi, lấy ít cơm nguội và cá khô cho cô ăn. Hương cảm ơn rối rít, ăn uống xong thì ngồi co ro ở góc chòi, không dám nói nhiều. Ông Tâm thấy vậy, lấy một tấm chiếu cũ trải xuống đất, bảo:
“Cô ngủ trên giường tre của tôi đi, tôi ngủ dưới đất cũng được. Đêm nay nghỉ cho khỏe, mai tôi dẫn cô vào làng hỏi xem có ai biết người thân của cô không.”
Hương cảm động, lí nhí cảm ơn rồi leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức. Ông Tâm nằm dưới đất, nghe tiếng thở đều đều của cô gái, lòng ông bỗng thấy ấm áp lạ thường. Đã lâu lắm rồi, căn chòi nhỏ của ông không có hơi người như thế này.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh đầu tiên lọt qua khe lá chiếu vào chòi, ông Tâm tỉnh dậy. Ông ngồi dậy, định đánh thức Hương để chuẩn bị đi vào làng, nhưng khi nhìn lên giường, ông sững sờ. Trên giường, nơi Hương nằm tối qua, giờ chỉ còn lại một con rắn lớn, thân màu vàng óng, cuộn tròn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông. Ông Tâm hoảng hốt, lùi lại, tim đập thình thịch. Hương đâu rồi? Sao lại có con rắn này ở đây?
Run run, ông Tâm vội chạy vào làng, tìm đến nhà trưởng thôn. Ông kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc gặp Hương, cho cô ngủ nhờ, đến cảnh sáng nay tỉnh dậy thấy con rắn trên giường. Trưởng thôn nghe xong, trầm ngâm một lúc, rồi thở dài, nói:
“Ông Tâm ơi, ông không biết thật sao? Con rắn đó chính là Hương, hay nói đúng hơn, Hương là hiện thân của một con rắn thần sống dưới sông đã hàng trăm năm. Người trong làng này ai cũng biết, nhưng không ai dám nói ra. Tương truyền, rắn thần thỉnh thoảng hóa thành người để thử lòng dân làng. Nếu ai đối xử tốt với nó, nó sẽ ban phước. Ông cho nó ngủ nhờ, lại đối xử tử tế, chắc chắn nó sẽ báo đáp ông.”
Ông Tâm nghe xong, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng. Ông trở về chòi, lòng đầy suy nghĩ. Khi bước vào, con rắn đã biến mất, nhưng trên giường, nơi nó nằm, có một viên ngọc sáng lấp lánh. Ông cầm viên ngọc lên, cảm nhận một luồng khí ấm áp tỏa ra. Từ đó, cuộc sống của ông Tâm thay đổi. Ông không còn cô độc nữa, dân làng thường xuyên ghé thăm, giúp đỡ ông. Viên ngọc ấy, ông giữ bên mình như một báu vật, và mỗi khi nhìn nó, ông lại nhớ đến cô gái mù xinh đẹp mà ông đã rủ lòng thương đêm hôm ấy.
Câu chuyện về ông Tâm và rắn thần lan truyền khắp vùng, trở thành một bài học về lòng tốt và sự kỳ diệu của những điều không thể lý giải trong cuộc sống.