Cuối con hẻm nhỏ, căn nhà xập xệ của ông Tư – lão mù già sống đơn độc – nằm im lìm suốt năm tháng. Người ta quen cảnh ông lọ mọ đi chợ mỗi sáng, tay cầm gậy gõ cộc cộc dưới nền đường gồ ghề, miệng lẩm bẩm như nói chuyện với ai. Những chiều muộn, khói bếp vẫn bốc lên từ căn bếp nhỏ, mùi cơm canh đạm bạc tỏa ra hòa vào ánh hoàng hôn.
Ông Tư bảo, “Tôi nấu cơm cho con gái tôi. Nó đi làm xa, chiều nào cũng về.”
Ai cũng biết, ông Tư có một cô con gái – Lan – đẹp nết, hiền lành, từng học giỏi và thương cha hết mực. Nhưng từ mấy tháng nay, chẳng ai thấy Lan đâu nữa. Họ tưởng cô đi làm xa thật. Dăm bữa có người hỏi thăm, ông Tư vẫn cười, mắt trắng đục ngước lên, “Nó về muộn lắm, có khi đêm mới về. Nhưng về mà, tôi nghe tiếng chân nó quen lắm.”
Người trong xóm thương ông, nhưng cũng quen với sự lập dị ấy. Cho đến một hôm, mùi hôi tanh lạ lùng bắt đầu bốc ra từ nhà ông. Ban đầu chỉ là mùi ẩm mốc, sau thì gắt, nồng nặc, bám riết lấy không khí quanh đó.
Một người hàng xóm tò mò gõ cửa. Ông Tư mở, gương mặt vẫn điềm nhiên:
“Con bé về chưa kịp dọn dẹp. Mùi đồ ăn để lâu thôi.”
Người hàng xóm bước vào – căn nhà tối om, bừa bộn những lon gạo đổ vãi, áo quần cũ kỹ vắt trên ghế. Nhưng thứ khiến người ta lạnh sống lưng chính là chiếc tủ lạnh nhỏ kê nơi góc bếp. Điện vẫn vào. Nó run lên khe khẽ, như đang giấu thứ gì bên trong.
“Mùi từ cái này ra đó,” ông Tư nói, “Đừng lo, đồ ăn cũ của con bé…”
Người hàng xóm gạt lời, mở cửa tủ ra.
Và họ chết lặng.
Bên trong không phải cá thịt ôi thiu. Mà là một đôi chân người đã co quắp, quấn trong mảnh vải mỏng, nửa phân hủy. Tầng dưới, một cánh tay lòi ra dưới lớp túi nylon, sẫm đen, loang lổ. Không cần giỏi pháp y cũng nhận ra đó là cơ thể người.
Ông Tư vẫn đứng đó, gật gù:
“Nó về lâu rồi. Vẫn ăn cơm với tôi mà. Tối nào nó cũng ngồi bên cạnh, hỏi tôi có mệt không…”
Cảnh sát vào cuộc. Giấy tờ trong phòng xác nhận: đó là thi thể của Lan. Cô đã chết từ hơn hai tháng trước. Không ai biết nguyên nhân cái chết, nhưng điều ám ảnh hơn là – trong suốt thời gian ấy, ông Tư vẫn sống cùng con gái, vẫn nấu cơm, vẫn “nghe tiếng chân” của cô về mỗi tối.
Không ai biết ông lão điên từ khi nào. Hay ông vốn không điên, mà là không chịu buông.
Tủ lạnh nhà ông sau đó được đem đi cùng thi thể. Căn nhà khóa kín. Nhưng mỗi chiều, người ta bảo vẫn thấy khói bay lên từ căn bếp ấy. Có lẽ là ảo giác. Cũng có thể là… một nỗi chờ đợi chưa tan.