Ông Tâm, một ông lão nhặt ve chai ở làng nhỏ ven sông, đã ngoài 70 tuổi. Ông sống đơn độc trong căn nhà lá xiêu vẹo, không vợ, không con, cả đời chỉ gắn bó với những chuyến đi nhặt ve chai để kiếm sống qua ngày. Dân làng thương ông hiền lành, nhưng cũng chẳng ai để tâm nhiều đến ông, vì ông vốn lặng lẽ, ít nói.
Một buổi chiều muộn, khi ông Tâm đang lững thững đẩy chiếc xe đạp cũ kỹ qua bãi đất trống gần bờ sông, ông nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ một bao tải vứt bên bụi cỏ. Tò mò, ông dừng lại, mở bao tải ra xem. Ông giật mình khi thấy một cô gái trẻ, mặt mũi lem luốc, quần áo rách rưới, nằm bất động bên trong. Cô gái còn sống, nhưng yếu ớt, toàn thân đầy vết bầm tím, như thể vừa bị ai đó đánh đập dã man.
Ông Tâm hoảng hốt, vội vàng đưa cô gái về nhà. Ông lấy nước sạch lau mặt cho cô, cho cô uống chút nước cháo loãng. Mấy ngày sau, cô gái tỉnh lại, nhưng cô không nói gì nhiều, chỉ bảo tên mình là Lan và khóc lóc van xin ông đừng đuổi cô đi. Nhìn cô gái tội nghiệp, ông Tâm động lòng thương, quyết định cho cô ở lại. Ông dựng thêm một góc nhỏ trong nhà, che chắn bằng mấy tấm bạt cũ để cô có chỗ ngủ. Từ đó, Lan sống cùng ông Tâm, giúp ông làm những việc vặt trong nhà, còn ông thì chia sẻ chút cơm rau đạm bạc với cô.
Sáu tháng trôi qua, dân làng bắt đầu xì xào. Họ thấy bụng Lan ngày càng to, rõ ràng là cô đang mang thai. Tin đồn lan nhanh như lửa cháy, người ta bàn tán: “Ông Tâm già thế mà còn làm cái chuyện động trời!” Có người ác miệng hơn, bảo Lan là loại gái hư hỏng, không biết mang thai với ai rồi đổ cho ông lão tội nghiệp. Ông Tâm nghe được những lời đó, chỉ lặng lẽ thở dài, không giải thích gì. Còn Lan, cô cũng chẳng mở miệng thanh minh, chỉ cúi mặt mỗi khi ra ngoài.
Đến ngày Lan sinh, cả làng kéo nhau đến xem, phần vì tò mò, phần vì muốn chứng kiến “drama” của ông lão nhặt ve chai. Nhưng khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Trong căn nhà lá nhỏ, chỉ còn ông Tâm ngồi đó, bế trên tay một đứa bé sơ sinh khóc oe oe. Đứa bé trắng trẻo, đôi mắt trong veo, nhìn đáng yêu đến lạ. Nhưng Lan thì không thấy đâu cả. Dân làng xôn xao hỏi: “Cô Lan đâu rồi ông? Sao chỉ có ông với đứa bé?”
Ông Tâm ngẩng lên, ánh mắt ông bình thản nhưng đầy bí ẩn. Ông chậm rãi kể lại câu chuyện mà không ai ngờ tới. Hóa ra, Lan không phải là một cô gái bình thường. Sáu tháng trước, khi ông cứu Lan từ bao tải, cô đã kể cho ông nghe sự thật: cô là một linh hồn, từng bị người yêu lừa dối, đánh đập rồi vứt xác xuống sông cách đây hơn 20 năm. Oan hồn của Lan không siêu thoát được, cứ lẩn quẩn quanh bờ sông, cho đến ngày ông Tâm nhặt được cô. Vì cảm nhận được lòng tốt của ông, Lan hiện hình để ở lại bên ông, trả ơn ông bằng cách cho ông một đứa con – đứa bé mà cô đã mang thai trong kiếp trước nhưng không thể sinh ra.
Lan nói với ông Tâm rằng cô chỉ có thể ở lại trần gian cho đến khi đứa bé chào đời. Sau đó, cô sẽ phải rời đi, để lại đứa bé cho ông nuôi dưỡng. Đứa bé này, theo lời Lan, sẽ mang lại may mắn và niềm vui cho ông trong những năm tháng cuối đời.
Cả làng nghe xong, người tin, người không, nhưng không ai dám hỏi thêm. Đứa bé trong tay ông Tâm lớn lên khỏe mạnh, xinh xắn, và điều kỳ lạ là từ khi có đứa bé, ông Tâm như trẻ ra, cuộc sống của ông cũng dần khá lên. Dân làng bắt đầu gọi đứa bé là “con của thần sông”, và họ không còn dám bàn tán gì về ông Tâm nữa. Còn ông Tâm, ông đặt tên cho đứa bé là Hương, như một kỷ niệm về cô gái bí ẩn đã thay đổi cuộc đời ông mãi mãi.