Hôm cưới tôi, ông ngoại 70 tuổi lụi cụi dắt tay tôi ra tận cổng rồi nhét vào tay tôi xấp giấy tờ:
“Nhà ông xây từ hồi còn trẻ, tuy cũ nhưng chắc chắn lắm. Giờ ông già rồi, ở mình cũng buồn, nên để hai đứa ở cho có hơi người.”
Tôi bật khóc. Căn nhà hai tầng cũ kỹ ấy, bao năm là tổ ấm của tôi mỗi mùa hè về ngoại chơi. Từ ngày cưới, vợ chồng tôi dọn vào, sơn sửa nhẹ lại rồi sống yên ổn suốt 5 năm.
Cho đến một ngày mưa bão, ổ điện trong phòng ngủ bị chập.
Chồng tôi quyết định gọi thợ đến thay ổ mới. Khi tháo lớp vỏ ra, người thợ cau mày:
“Ơ, sao bên trong không có dây dẫn mà lại có… cái gì như hộp sắt dẹt thế này?”
Chúng tôi tưởng ai làm ẩu. Nhưng khi mở ra thì đứng chết trân.
Bên trong tường, giấu ngay sau ổ điện, là một hộp sắt cũ kỹ bị bịt kín. Mất gần 20 phút mới khều được nó ra.
Mở nắp… bên trong là:
Ba cuốn sổ đỏ đứng tên ông ngoại, nhưng địa chỉ lại là ba miếng đất khác nhau – toàn khu đất “vàng” ở thành phố.
Một sấp ảnh cũ chụp ông với một người phụ nữ trẻ — người đó không phải bà ngoại.
Và… một lá thư đã ngả màu.
Tôi run tay đọc:
“Nếu một ngày cháu gái ông đủ lớn để mở bức tường này, có nghĩa là ông không còn nữa. Ba mảnh đất này, ông để dành riêng cho cháu, đề phòng sau này bị nhà chồng đối xử tệ. Còn người phụ nữ trong hình… là mẹ ruột của cháu.”
“Bố mẹ cháu từng nghĩ ông phản bội bà, nhưng sự thật là bà ngoại không thể có con. Người phụ nữ này sinh ra mẹ cháu, rồi mất sớm vì bệnh. Ông buộc phải nhờ người khác đứng tên nuôi dưỡng, giữ kín tất cả, tránh tai tiếng. Giờ cháu trưởng thành, ông không còn gì tiếc nuối… trừ việc không thể nói sớm sự thật.”
Tôi ngồi bệt xuống nền nhà, nước mắt rơi không ngừng.
Còn chồng tôi thì lặng thinh… lần đầu tiên, anh mới hiểu vì sao ông ngoại kiên quyết không để nhà này đứng tên hai vợ chồng, mà chỉ ghi duy nhất một cái tên: tôi.
Hôm đó, tôi không chỉ mất đi một chút bình yên, mà còn tìm lại được một phần thân phận bị chôn giấu suốt hơn 30 năm.
Và khi bước ra khỏi phòng, tôi hiểu rằng: ông ngoại tôi – người đàn ông lặng lẽ cả đời – đã yêu thương tôi hơn bất kỳ ai, bằng cách không ai ngờ tới.