Tôi là người phụ nữ không còn trẻ, nhưng tôi biết mình có thứ nguy hiểm hơn nhan sắc — đó là sự bình tĩnh.
Một hôm, tôi tình cờ thấy tin nhắn banking:
“Bạn vừa chuyển 300,000,000 VND tới TK: Nguyễn Thị T…”
Người nhận là “em gái mưa” vừa gặp đâu đó qua hội nhóm thiện nguyện.
Tôi không gào lên, không hỏi lý do.
Tôi chỉ lẳng lặng vào mạng, tra địa chỉ cô ta.
Cũng dễ thôi — phụ nữ rảnh và tỉnh táo thì như FBI.
Kế hoạch bắt đầu bằng… một chiếc bánh sinh nhật.
Tôi thuê người giao tận tay cho cô gái đó một chiếc bánh size đại, gói sang trọng, kèm tấm thiệp in chữ:
“Chúc em mãi ngọt ngào như số tiền anh ấy tặng.
Ký tên: Chính thất.” 🍰
Nhưng bên trong bánh không phải kem — mà là… bản sao kê tài khoản đầy đủ chi tiết, ảnh chụp tin nhắn mùi mẫn của chồng gửi cho ít nhất 3 “em gái mưa” khác, cùng hồ sơ thuế của cô ta đang gian lận hoàn thu nhập.
3 ngày sau — cao trào nổ ra:
Hội nhóm thiện nguyện kia bất ngờ phát hiện thông tin về hành vi giả mạo hồ sơ từ thiện, trốn thuế của “em gái mưa”.
Người gửi tố cáo ẩn danh: Một bà nội trợ tên H.
Tiểu tam bị “mời làm việc” lên phường, vạch mặt trước cộng đồng từ thiện.
Chồng tôi thì té ngửa: tài khoản bị phong tỏa vì giao dịch đáng ngờ — do chính tôi gửi đơn tố cáo từ thân nhân bị lợi dụng.
Tài khoản đó đang bị tra soát “chuyển tiền bất hợp lý đến đối tượng trong danh sách theo dõi.”
Cú twist khiến người đọc hả hê tê rần:
Tối hôm đó, chồng tôi lắp bắp hỏi:
– “Em làm gì thế?
– Sao em biết địa chỉ con bé?
– Sao nó bị phanh phui hết vậy?!”
Tôi chỉ rót trà, thản nhiên đáp:
– “Chỉ là chiếc bánh sinh nhật thôi mà.
Anh tặng tiền, em tặng sự thật.
Em nghĩ như vậy… công bằng.”
“Thứ dễ tan nhất sau bánh kem là niềm tin.
Và thứ khiến đàn ông sợ nhất… là một người vợ không còn ghen.”