Sau chuyến đi Tây Bắc, con trai tôi 3 giờ sáng cứ ngồi cười thắp nhang một mình — đến ngày dẫn cưới, thầy mo từ bản bên kia đồi kéo tới chặn cổng tuyên bố lạnh người: “Đám cưới này không phải cưới vợ, mà là…”
Tuấn – con trai tôi – vốn là kỹ sư điện, thông minh, vững vàng. Đợt vừa rồi công ty cử nó lên Tây Bắc giám sát công trình kéo điện cho bản làng vùng sâu vùng xa. Nó đi 2 tháng. Lúc về, tôi đã thấy lạ.
Thằng bé vốn nhanh nhẹn hoạt bát, giờ mắt cứ đờ đẫn, miệng lúc nào cũng như mỉm cười vu vơ. Đêm đầu tiên ở nhà, tôi thức dậy đi vệ sinh, thì thấy nó ngồi giữa phòng khách, thắp 9 cây nhang cắm vào một cái chén úp ngược, miệng lẩm bẩm gọi tên ai đó, rồi bật cười một mình…
Tôi lay gọi, nó không phản ứng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không. Sáng ra hỏi thì nó chẳng nhớ gì.
Từ hôm đó, mỗi đêm đúng 3 giờ sáng, nó đều tỉnh dậy, tự động ngồi dậy thắp nhang. Dù có khóa phòng, cất nhang đi, nó vẫn tìm ra bằng được, như bị ai điều khiển.
Chưa kịp tìm hiểu chuyện gì xảy ra thì một ngày, nó tuyên bố:
“Con sắp cưới vợ. Cô ấy tên là Xúa, người Mông, sống ở bản P., chính nơi con làm việc.”
Tôi hỏi lý lịch cô ấy thì nó chỉ cười:
“Không cần đâu bố. Cô ấy… tìm được con rồi.”
Nghe rợn cả người.
Đám cưới được chuẩn bị trong sự hoài nghi và lo sợ. Tôi âm thầm liên lạc với người bạn làm trưởng công an huyện vùng cao để dò hỏi. Anh ấy gửi về một dòng tin nhắn duy nhất:
“Bản P. đã di dời toàn bộ dân cách đây 7 năm. Có lở đất. Không còn ai sống ở đó.”
Tôi sững sờ. Nhưng hôm sau, Tuấn vẫn một mực dắt cô gái đó về nhà, giới thiệu là vợ sắp cưới. Cô gái ăn nói nhỏ nhẹ, mắt lúc nào cũng cụp xuống. Mặt trắng bệch. Không bóng.
Không ai dám lên tiếng.
Cho đến sáng ngày rước dâu.
Khi đoàn xe chuẩn bị nổ máy thì một đám người mặc trang phục dân tộc đen kín mít từ đầu tới chân kéo tới chặn trước cổng, dẫn đầu là một ông già lưng còng, tay cầm gậy tre và túi bùa. Ông xưng là thầy mo bản bên kia đồi.
Không ai mời, không ai biết họ đến từ đâu, nhưng ông đứng giữa đường, giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Không được đi.” – ông nói bằng tiếng phổ thông lơ lớ nhưng rành mạch – “Đám cưới này… không phải cưới vợ.”
Cả nhà tôi cứng người.
Thầy mo gằn giọng, mắt quắc lên nhìn thẳng vào tôi:
“Các người đang tổ chức lễ cưới để gả thằng con trai… cho một hồn ma chưa siêu thoát.”
Cô gái đứng bên Tuấn lập tức siết chặt tay nó, mắt ngước lên lần đầu tiên, nhìn tôi trừng trừng với đôi mắt đen sâu hoắm không thấy lòng trắng.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng khóc trẻ con vang lên từ… trong bụng cô ta.