Cưới về được đúng một ngày, cô dâu còn chưa kịp cởi hết lớp son phấn thì mẹ chồng đã gọi riêng lên phòng.
Giọng bà nhẹ như ru:
– “Vàng cưới là của gia đình nội, mẹ giữ hộ. Con cái còn trẻ, cầm nhiều rồi mai mốt lại lỡ tay làm mất…”
Chưa kịp nói gì, cô đã thấy mẹ chồng nhẹ nhàng gom sạch: 2 dây chuyền, 3 vòng tay, 4 chiếc nhẫn… tổng cộng hơn 2 cây vàng 9999 – là tất cả quà cưới hai họ tặng hôm đó.
Bà cười mãn nguyện, đem về phòng riêng, mở tủ quần áo gỗ cũ kỹ, quấn vàng vào khăn vải đỏ, giấu kỹ vào ngăn áo đông, rồi khóa lại bằng ổ khóa 3 vòng.
Đêm đó trời oi ả, đến hơn 2 giờ sáng mới dịu được chút.
Nhưng đến 3 giờ 7 phút, đám chó ngoài sân bất ngờ tru lên dữ dội như nổi cơn điên.
Tiếng gâu rít, sủa gằn gầm gừ cả dãy nhà. Cả nhà đang ngủ giật bắn mình.
Mẹ chồng là người đầu tiên vùng dậy, chạy sang phòng kiểm tra.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bà ngã quỵ:
Tủ áo bị cạy tung.
Ổ khóa rơi lăn lóc dưới đất.
Ngăn vải chứa vàng trống trơn, chỉ còn lại mẩu khăn đỏ bị xé rách toạc.
Không có dấu vết đột nhập từ ngoài.
Cửa sổ khóa trong. Cửa chính khóa then.
Mọi người đổ dồn lại. Mẹ chồng hét loạn:
– “Ăn trộm! Nhà này có trộm!
Mất hết rồi!
Vàng của tao đâu rồi???”
Nhưng chỉ vài phút sau, cô dâu mới cưới từ phòng bên lững thững bước ra, mắt vẫn ngái ngủ, buông một câu chát lạnh:
– “Vàng cưới là của con, mẹ tự ý lấy thì cũng phải tự giữ… mất rồi thì ráng chịu.”
Camera trong phòng mẹ chồng không ghi lại được gì — nhưng camera hành lang nhà lại ghi cảnh…
cô dâu mang một chiếc chìa khóa con mở tủ vào khoảng 2h53, chỉ vài phút trước khi chó bắt đầu sủa.
Mẹ chồng tức tối dọa báo công an.
Nhưng lúc này, con trai bà – chú rể – lại đứng về phía vợ:
– “Vàng là của vợ con. Mẹ lấy là không đúng. Cô ấy chỉ lấy lại cái thuộc về mình.”
Bà mẹ chồng từ uất nghẹn chuyển sang im lặng.
Từ đó về sau không còn hó hé đụng tới tài sản riêng của ai nữa, nhưng cũng lạnh nhạt với con dâu đến mức… hai năm sau, cặp vợ chồng trẻ dọn ra ở riêng.
Và đúng 3 tháng sau đó, cô dâu tuyên bố:
– “Ngày đó tôi chỉ muốn thử lòng. Nếu bà thật lòng thương mình, tôi đã tặng lại hết. Nhưng tiếc là… bà chỉ coi tôi như cái két sắt biết đi.”
Dòng kết đắng như thuốc độc:
“Vàng cưới có thể mua lại…
Nhưng lòng tin một khi mất rồi – thì không còn gì đáng giữ nữa.”