Con trai tôi – Tuấn – vốn là chàng trai mạnh mẽ, khỏe khoắn, vừa kế thừa công ty xây dựng của gia đình, vừa chuẩn bị mở rộng sang lĩnh vực tài nguyên. Mọi thứ đang hanh thông thì nó đi từ thiện ở vùng cao vài tháng, rồi về nhà một mực đòi cưới cô gái dân tộc Mông tên Súa.
Tôi ban đầu phản đối, nhưng rồi nhìn ánh mắt tha thiết của nó, đành xuôi theo. Cưới xong, con dâu mới dọn về sống cùng chúng tôi ở căn biệt thự 5 tầng trong nội thành Hà Nội. Súa ít nói, ít cười, thường lặng lẽ ngồi một mình hàng giờ trên ban công nhìn trời.
Rồi chuyện lạ bắt đầu…
Tuấn – từ một thanh niên đầy sinh lực – chỉ trong vài tuần sụt gần 10kg, da dẻ tái xanh, mắt thâm quầng như mất ngủ liên tục, nhưng tuyệt nhiên không than thở. Tôi hỏi, nó chỉ nói:
“Con vẫn ổn… chỉ hay mơ những giấc mơ lạ… mơ thấy rừng… và máu…”
Vợ tôi thì bắt đầu nghe thấy tiếng người thì thầm lúc nửa đêm dưới tầng trệt, nơi đặt bàn thờ tổ tiên và… tấm ảnh cưới khổ lớn của hai đứa.
Một hôm, bà giúp việc chạy lên phòng run lẩy bẩy:
“Con nhìn thấy cô Súa ngồi dưới bàn thờ… nói chuyện với ai đó… bằng tiếng lạ… rồi tấm ảnh cưới bỗng rỉ máu ở mắt cậu Tuấn!”
Chúng tôi tá hỏa. Từ chối mê tín nhưng quá nhiều điều không thể lý giải, tôi bèn nhờ người quen tìm thầy Tản – một pháp sư nổi danh ở Yên Tử – người chỉ nhận lời khi thực sự có “vong nặng”.
Ông đến nhà, không nói gì nhiều. Chỉ đi quanh, đặt bùa chú, niệm vài câu. Nhưng khi đến gần tấm ảnh cưới treo ở phòng khách, ông bỗng đứng khựng lại. Ánh mắt dán chặt vào ánh mắt của Súa trong bức ảnh.
Ông rút kính lão, soi kỹ… rồi lặng người, lùi lại mấy bước. Mặt trắng bệch.
Sau gần một phút im lặng đến rợn người, ông buông một câu khô khốc:
“Ảnh này… không có bóng.”
Cả nhà không hiểu. Tôi run run hỏi:
“Ý thầy là sao?”
Ông thầy rít lên:
“Người thật mới có bóng. Cô dâu trong ảnh này… không phải người.”
Không ai kịp phản ứng. Ông vội vã thu đồ, vừa đi vừa nói lớn:
“Nếu không muốn mất thêm người, đừng để ai trong nhà ngủ lại dưới cùng một mái với cô ta sau đêm nay!“
Rồi ông rời khỏi nhà không ngoái lại, bỏ mặc chúng tôi giữa cơn hoảng loạn…
Đêm ấy, tôi đánh liều lên phòng Tuấn, định đưa nó đi. Nhưng khi vừa mở cửa, tôi chết lặng:
Súa đang ngồi xổm trên ngực con trai tôi, hai tay ghì chặt đầu nó. Mắt cô ta… đỏ rực, miệng lẩm bẩm một thứ tiếng không ai hiểu. Mái tóc xổ tung phủ kín người Tuấn như đang… bện lại với da thịt nó.
Còn Tuấn? Mắt mở trừng trừng… như đang bị hút đi từng mảnh linh hồn.