Ở một ngôi làng nhỏ ven sông thuộc miền Trung Việt Nam, chị Hạnh – một người phụ nữ lam lũ, khắc khổ – đã dành cả thanh xuân để chăm sóc người chồng mất trí nhớ của mình, anh Tùng. Họ từng có một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc bên nhau, với một mảnh ruộng nhỏ và một căn nhà lợp lá đơn sơ. Nhưng rồi, một tai nạn giao thông mười năm trước đã cướp đi trí nhớ của anh Tùng, biến anh thành một người ngây ngô, chẳng còn nhận ra vợ con, chẳng còn nhớ những ngày tháng yêu thương.
Ngày anh Tùng gặp nạn, chị Hạnh đang mang thai đứa con đầu lòng được tám tháng. Dù đau đớn, chị vẫn cắn răng chịu đựng, vừa chăm chồng vừa làm lụng nuôi gia đình. Đứa con gái ra đời, chị đặt tên là Bé Nụ, như một nụ cười hiếm hoi giữa những ngày tháng tăm tối. Chị Hạnh làm đủ nghề, từ cấy lúa, nhổ mạ, đến bán rau ngoài chợ, chỉ mong có tiền mua thuốc cho chồng và nuôi con khôn lớn. Những đêm dài, chị ngồi bên anh Tùng, kể lại những kỷ niệm xưa, hy vọng một ngày anh sẽ nhớ ra chị, nhớ ra gia đình nhỏ của mình. Nhưng năm này qua năm khác, ánh mắt anh vẫn trống rỗng, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười ngây dại khi Bé Nụ ôm lấy bố.
Dẫu vậy, chị Hạnh chưa bao giờ từ bỏ. Người trong làng thương chị, nhưng cũng không ít người xì xào: “Đàn bà mà, sao không bỏ quách đi, đằng này cứ ôm cái gánh nặng ấy làm gì?”. Chị chỉ cười buồn, đáp: “Anh ấy là chồng tôi, là cha của con tôi. Dù anh ấy không nhớ, tôi vẫn nhớ. Tôi không bỏ anh ấy được.”
Mười năm trôi qua, Bé Nụ đã lớn, trở thành một cô bé ngoan ngoãn, học giỏi. Chị Hạnh dù mới ngoài 40 nhưng trông như một bà lão, tóc đã điểm bạc, lưng còng vì gánh nặng cuộc đời. Nhưng rồi, một ngày định mệnh, điều kỳ diệu đã xảy ra. Anh Tùng đột nhiên tỉnh táo trở lại. Sau một cơn sốt cao kéo dài, anh mở mắt, nhìn chị Hạnh và khẽ gọi: “Hạnh… là em phải không?”. Chị Hạnh bật khóc, ôm chầm lấy chồng, bao nhiêu tủi nhục, khổ đau như tan biến trong giây phút ấy. Bé Nụ cũng chạy đến, ôm lấy bố, cả gia đình nhỏ quây quần bên nhau lần đầu tiên sau mười năm dài đằng đẵng.
Những ngày sau đó, anh Tùng dần nhớ lại mọi thứ. Anh kể rằng trong những năm mất trí, anh như sống trong một màn sương mù, nhưng đâu đó, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay chị Hạnh. Anh biết ơn vợ, biết ơn con, và cảm thấy có lỗi vì đã để chị Hạnh gánh vác mọi thứ một mình. Anh Tùng bắt đầu phụ giúp chị công việc đồng áng, cố gắng bù đắp cho gia đình. Chị Hạnh hạnh phúc, nghĩ rằng cuối cùng, những ngày tháng khổ đau đã qua, gia đình chị sẽ lại được bình yên.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Một buổi chiều, anh Tùng gọi chị Hạnh vào nhà, đưa cho chị một tờ giấy và nói: “Hạnh, anh vừa lập di chúc mới. Em đọc đi, anh muốn mọi thứ rõ ràng.” Chị Hạnh ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Anh Tùng giờ đã tỉnh táo, việc lập di chúc để lo cho tương lai cũng là điều bình thường. Chị cầm tờ giấy, mở ra đọc, nhưng càng đọc, mặt chị càng tái nhợt, tay run rẩy, cuối cùng chị ngồi bệt xuống đất, chết lặng.
Trong di chúc, anh Tùng viết rằng toàn bộ tài sản của gia đình – mảnh đất nhỏ, căn nhà, và cả số tiền tiết kiệm ít ỏi mà chị Hạnh tích cóp bao năm – sẽ được để lại cho… một người phụ nữ khác, tên là Lan. Anh viết rằng Lan là người yêu cũ của anh trước khi cưới chị Hạnh, rằng trong những năm mất trí, anh thường mơ thấy cô ấy, và khi tỉnh lại, anh nhận ra mình vẫn còn yêu Lan. Anh muốn để lại tất cả cho Lan như một cách chuộc lỗi vì đã không thể ở bên cô ấy. Còn chị Hạnh và Bé Nụ, anh chỉ để lại một câu: “Cảm ơn em đã chăm sóc anh bao năm qua. Anh tin em mạnh mẽ, em sẽ sống tốt.”
Chị Hạnh không thể tin vào mắt mình. Người chồng mà chị đã hy sinh cả cuộc đời để chăm sóc, người mà chị đã dành trọn tình yêu và tuổi trẻ, lại có thể viết ra những dòng chữ lạnh lùng như vậy. Chị không khóc, không gào thét, chỉ ngồi im, ánh mắt trống rỗng. Bé Nụ thấy mẹ như vậy, chạy đến ôm mẹ, nhưng chị Hạnh dường như không còn cảm nhận được gì nữa. Tâm trí chị như vỡ vụn, trái tim chị như ngừng đập.
Những ngày sau đó, chị Hạnh không nói một lời. Chị không ăn, không uống, chỉ ngồi nhìn ra bờ sông, nơi chị và anh Tùng từng hẹn hò thời còn trẻ. Bé Nụ khóc lóc, van xin mẹ, nhưng chị Hạnh chỉ xoa đầu con, mỉm cười nhạt: “Mẹ không sao, con ngoan, mẹ chỉ cần nghỉ ngơi một chút.” Nhưng rồi, một buổi sáng, Bé Nụ phát hiện mẹ đã ra đi trong giấc ngủ, trên tay vẫn cầm tờ di chúc mà anh Tùng để lại. Chị Hạnh đã ra đi mãi mãi, mang theo nỗi đau và sự phản bội không thể nguôi ngoai.
Cái chết của chị Hạnh khiến cả làng bàng hoàng. Người ta thương chị, trách anh Tùng, nhưng anh Tùng chỉ im lặng, không giải thích gì thêm. Anh đưa Lan về sống trong căn nhà mà chị Hạnh đã dành cả đời để gìn giữ, nhưng chẳng ai trong làng chấp nhận họ. Bé Nụ, giờ đã mất mẹ, cũng rời làng, mang theo nỗi đau và ký ức về người mẹ đã hy sinh tất cả vì gia đình.
Câu chuyện về chị Hạnh lan truyền khắp nơi, như một lời nhắc nhở về sự hy sinh thầm lặng của những người phụ nữ, và cũng là một bài học đắt giá về lòng chung thủy và sự trân trọng trong tình yêu. Nhưng với chị Hạnh, tất cả đã quá muộn. Chị ra đi, mang theo trái tim tan vỡ và một tình yêu không bao giờ được đáp đền.