Chiều muộn, trời đổ mưa rả rích. Chị Mai vội vã bắt taxi cùng cậu con trai 5 tuổi tên Bo để kịp về quê có việc gấp. Chiếc taxi dừng lại, mẹ con chị leo lên ghế sau, tài xế nổ máy rồ ga.
Nhưng vừa khi Bo đặt lưng xuống ghế, cậu bé bỗng hét thất thanh, mặt tái xanh:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi có người bảo con xuống ngay! Chú đó… chú không có mắt!”
Chị Mai giật mình quay lại nhìn con – nhưng bên cạnh chỉ là một khoảng trống. Không có ai ngồi cạnh Bo cả.
Chị hốt hoảng:
“Bo, con nói gì đấy? Xe có mỗi ba người mình thôi mà!”
Nhưng Bo bắt đầu khóc nấc, run rẩy như lên cơn sốt:
“Con thấy rõ mà! Chú cúi sát tai con, bảo: ‘Xuống ngay! Nếu không sẽ không kịp nữa…’”
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, khẽ nhíu mày:
“Chắc cháu bị mệt hay hoảng vì trời tối đấy chị ơi. Chúng ta đi tiếp nhé?”
Chị Mai còn đang do dự thì xe đã rẽ vào cao tốc. Gió mưa ào ạt, không quay đầu được nữa.
Và rồi đúng 7 phút sau.
Khi xe vừa lao qua khúc cua chân đèo thì một tiếng RẦM kinh hoàng vang lên phía trước. Một chiếc xe tải lớn chở đá mất phanh, lật nghiêng, đổ sập ngang mặt đường. Chỉ đúng cách taxi nhà chị Mai khoảng… 3 giây.
Toàn bộ xe phía trước bị nghiền nát. Tiếng còi báo động vang khắp núi rừng. Bo ôm chặt mẹ, run lẩy bẩy nhưng bình yên.
Còn chị Mai thì táo bạo yêu cầu tài xế quay xe, hủy chuyến. Khi xuống xe, Bo bỗng nói khẽ, như thì thầm vào gió:
“Chú ấy đi rồi… chú ấy nói… “Mẹ con an toàn rồi, chú đi được rồi.””
Chị Mai quay phắt lại:
“Bo! Con nói ai?”
Cậu bé chỉ tay lên vách núi – nơi có bức ảnh nhỏ mờ nhòe trên một bia tưởng niệm cũ kỹ ven đường:
“Tài xế mất tại khúc cua – ngày 29/6, cách đây đúng 7 năm.”
Ngày hôm đó, chính là… 29/6.