Tôi là bố của thằng Hùng – thằng con trai duy nhất trong nhà, mới tốt nghiệp đại học loại giỏi, đi thực tập trên vùng núi Hòa Bình gần một năm rồi về. Nó ít nói, sống nội tâm, nhưng lần này đột nhiên bảo sẽ đưa người yêu về ra mắt. Nghe đâu là con gái dân tộc Mường, cùng dạy học trên bản. Tôi và vợ thì không phản đối, chỉ có bà nội nó là người giữ nếp xưa nên có phần khó tính.
Hôm ấy, trời chưa kịp sáng rõ thì cả nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị bữa cơm ra mắt chu đáo. Hùng đến, tay cầm bó hoa, tay kia dắt bạn gái – một cô gái có nước da rám nắng, tóc dài búi sau gáy, cười nhẹ nhàng lễ phép.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống, bà nội tôi vừa nhìn thấy cô gái đã run tay đánh rơi chiếc vòng ngọc bích – món trang sức bà luôn đeo trên tay mấy chục năm không rời.
Bà không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái, mặt trắng bệch, rồi run rẩy bỏ lên phòng, đóng chặt cửa.
Tôi lên hỏi, bà chỉ lắc đầu, mắt đờ đẫn như gặp ma. Mấy hôm sau, bà xuống nhà bảo tôi:
“Nếu thằng Hùng cưới con bé đó… đừng cho nó mặc váy cưới trắng. Cũng đừng để ai soi gương trong đám cưới. Nhớ… nhớ kỹ cho tao…”
Tôi nổi da gà. Hỏi gì bà cũng không nói. Đám cưới vẫn diễn ra, nhưng bà thì yếu dần, nằm một chỗ, không ăn uống. Đến ngày cưới, bà gọi tôi vào, bảo tôi ghé sát tai.
Giọng bà thì thào như gió thoảng:
“Gương mặt con bé đó… 40 năm trước, là gương mặt con bé Mười – đứa chị gái tao bỏ trốn lên núi vì bị từ hôn. Nó chết trên bản đúng đêm trăng… xác không nguyên vẹn… nhưng mặt còn y như thế… Tao thề là tao nhớ. Không thể lẫn được đâu… Không thể là trùng hợp…”
Bà siết tay tôi lần cuối rồi nhắm mắt.
Ba ngày sau, bà mất.
Tôi không dám kể lại chuyện đó với ai, kể cả vợ con. Nhưng từ hôm cưới đến nay, đêm nào cũng có tiếng ai gọi bên cửa sổ phòng thằng Hùng… bằng giọng miền núi lơ lớ: “Anh ơi, em về rồi… em vẫn đợi…”
Còn chiếc vòng ngọc bích gia truyền… giờ không ai tìm thấy nữa.