Anh Tín – một ngư dân 36 tuổi ở vùng biển miền Trung. Không học cao, không nghề tay trái, cuộc đời anh gắn liền với chiếc thuyền gỗ và đại dương mặn chát. Cưới được vợ – chị Hạnh, một người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo lại lanh lợi, anh yêu thương hết lòng. Hai người có với nhau một cậu con trai 5 tuổi tên Bi, kháu khỉnh, lanh lợi.
Mỗi tháng, Tín ra khơi từ mùng 2 đến rằm, có khi đi cả tháng trời. Sóng gió, cá tôm bấp bênh, nhưng tháng nào anh cũng cố gửi về 5–7 triệu, đủ để mẹ con chi tiêu và dành dụm. Hạnh ở nhà lo cơm nước, chăm con, thi thoảng đi chợ giúp mẹ chồng bán rau. Ai nhìn vào cũng khen: “Đúng là vợ hiền dâu thảo.”
Nhưng sóng biển không đáng sợ bằng… sóng lòng người.
Đêm định mệnh
Tháng đó, biển động dữ dội, tàu phải cập bến sớm hơn dự kiến 5 ngày. Không kịp báo trước, Tín xách ba lô về nhà lúc 4h sáng, mưa rơi lâm râm, gió rít từng cơn. Anh muốn “tạo bất ngờ cho vợ con.”
Về đến cổng, cửa không khóa. Anh nhẹ tay mở vào nhà. Cậu con trai ngủ gà ngủ gật trên ghế salon, thấy ba thì dụi mắt, mừng rỡ. Nhưng khi Tín hỏi:
“Mẹ đâu rồi con?”
Bi chỉ tay về phía phòng ngủ, ngây thơ trả lời:
“Mẹ bảo… trong đó là bố, đừng vào!”
Tín đứng sững.
Khoảnh khắc vỡ vụn
Cảm giác bất an như con sóng ngầm trào lên trong ngực. Tay anh run run đẩy cửa phòng. Cánh cửa mở hé… và anh thấy Hạnh nằm trong vòng tay một người đàn ông lạ, không mặc áo, đang ngủ say như chưa từng có giông tố ngoài kia.
Tín không nói gì. Anh chỉ đứng đó. Nhìn. Lặng thinh.
Vài phút sau, người đàn ông kia thức dậy. Hốt hoảng. Còn Hạnh thì bật dậy, hoảng loạn.
“Em… em tưởng anh không về sớm…”
Cú Twist đau đến nghẹn
Người đàn ông trong phòng, không ai khác, là anh họ xa của Hạnh – người từng “xin tá túc ít hôm để tìm việc”. Vài hôm thành vài tháng. Ban đầu ngủ ngoài salon. Sau dọn dần vào phòng.
Cú twist nằm ở đây: Bi không nhầm. Với nó, “bố” là người đàn ông trong phòng. Vì Hạnh bảo với con: “Bố Tín đi xa, đây là bố ở gần.”
Tức là… đứa bé đã quen với sự tráo đổi ấy từ lâu. Và với nó, Tín – người cha ruột, chỉ là “người gửi tiền mỗi tháng”.
Cái kết buốt giá
Tín không đánh ai. Cũng chẳng gào thét. Anh lặng lẽ thu dọn ba lô, quay ra, ôm con một cái thật chặt. Đặt lên trán Bi một nụ hôn rồi rời khỏi ngôi nhà đã không còn là nhà nữa.
Ngày hôm sau, dân làng thấy Tín lên thuyền, ra khơi – dù biển vẫn còn nổi sóng.
Không ai thấy anh quay lại.
Chỉ có cậu bé Bi – mỗi chiều vẫn ra bờ biển, cầm con thuyền giấy cha gấp cho năm nào, gọi khẽ trong gió:
“Ba ơi, con nhớ ba lắm…”