Buổi dạm ngõ, gia đình nhà gái chuẩn bị chu đáo, bày biện món ăn quê chỉn chu nhưng đơn giản. Đến lúc dọn đồ ra, mẹ cô dâu bê nồi canh gà bằng chiếc mâm nhôm bạc màu, cũ kỹ do ông nội để lại.
Mẹ chú rể cười mỉa, nói nhỏ nhưng cố tình để cả bàn nghe rõ:
“Chắc không đủ tiền thuê nhà hàng hay mua cái mâm tử tế hả? Nhà thế này thì định cưới về cho đổi đời à?”
Cô dâu nghe thấy, cúi đầu im lặng, còn chú rể thì đỏ mặt nhưng cũng không dám bênh.
Mẹ chú rể càng nói, càng lấn tới, bóng gió nhà gái “thô lỗ, quê mùa”, đã thế còn giục cưới gấp vì “chắc sợ con trai tôi đổi ý”. Không khí bữa cơm trở nên ngột ngạt. Nhà gái chỉ cười trừ, không một lời đôi co.
Tới ngày rước dâu, đoàn xe nhà trai với gần 10 chiếc xe sang xếp hàng dài, chạy rầm rộ vào cổng làng. Nhưng khi vừa tới nơi, cả đoàn bị đội bảo vệ mặc vest đen chặn lại, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi, đoàn người lạ không có trong danh sách an ninh, không được vào biệt phủ. Đợi người của gia chủ ra xác nhận.”
Cả họ nhà trai tái mặt. Mẹ chú rể thò đầu ra cửa sổ xe, nhìn qua bức tường đá cao hơn 3 mét, bên trong là một khu biệt phủ rộng cả nghìn mét vuông, cổng sắt điều khiển tự động, bãi cỏ được cắt tỉa tinh tế như resort cao cấp.
Một lát sau, ông ngoại cô dâu — chính là chủ tịch một tập đoàn bất động sản tiếng tăm — đích thân ra đón.
Ông mỉm cười, nhưng ánh mắt sắc như dao:
“Nhà tôi mộc mạc, quen ăn bằng mâm cũ. Nhưng danh sách khách mời thì không chấp nhận người khinh miệt người khác.”
Rồi ông nhìn thẳng mẹ chú rể:
“Cô từng nói con tôi gả về để ‘đổi đời’? Tôi tiếc, hôm nay phải từ chối mối duyên này. Cánh cổng này mở ra để rước rể – chứ không mở cho kẻ thiếu nhân cách.”
Lễ cưới hủy bỏ. Nhà trai đành quay xe giữa ánh mắt tò mò của hàng xóm. Mẹ chú rể uất ức đến mức ngất xỉu trên xe. Chú rể thì cố gào khóc xin lỗi, nhưng chỉ nhận được ánh nhìn lạnh băng từ cô gái từng yêu anh đến tận cùng.