Tôi giả bị liệ-t suốt 1 năm để thử lòng 4 đứa con – ai thật tâm sẽ được cho phần đất hơn. Nào ngờ nửa đêm tôi lén dậy đi vệ sinh lại nghe chúng bàn chuyện chấn động… nhưng tụi nó không hề biết, sáng hôm sau tôi đã âm thầm đi trước một bước!”
Tôi năm nay gần 80, sức khỏe thật ra vẫn còn minh mẫn.
Nhưng sau cú ngã nhẹ năm ngoái, tôi quyết định giả bị liệt – không nói, không đi lại – để thử lòng 4 đứa con.
Chúng thay nhau nuôi tôi mỗi tháng.
Đứa nào cũng tỏ ra tử tế, săn sóc, rót nước, bóp tay… nhưng mắt thì chỉ lăm lăm nhìn vào đống sổ đỏ tôi cất dưới đầu giường.
Tôi nghe rõ những lời chúng thì thầm bên nhau:
“Mẹ không sống được bao lâu nữa đâu.”
“Bà mà để lại hết cho thằng Hai thì không xong.”
“Tao sẽ xin bà ký tên phân chia trước, kẻo lại chơi trò thiên vị.”
Tôi nhắm mắt giả vờ không nghe.
Không động. Không nói.
Nhưng mỗi câu, tôi khắc từng chữ trong đầu.
Cho đến đêm hôm ấy – cái đêm khiến tôi biết mình phải ra tay trước.
Khoảng 1 giờ sáng, tôi tự lăn người dậy, bò ra sau nhà đi vệ sinh.
Tôi làm vậy vài lần rồi, chúng nó không hề biết. Nhưng lần này, vừa đi qua phòng khách thì tôi nghe tiếng nói thì thầm từ gian bếp.
“Sáng mai tụi mình nói mẹ bị lú, không còn minh mẫn, rồi ép ký giấy ủy quyền – chia hết đất ra 4 phần bằng nhau.”
“Đứa nào phản đối thì cứ giam mẹ luôn trong phòng, không cho gặp ai.
Già rồi, bà biết gì nữa đâu!”
Tôi đứng chết lặng.
Cái lạnh từ nền xi măng đêm ấy không lạnh bằng câu nói của những đứa tôi mang nặng đẻ đau.
Tôi lặng lẽ bò về giường, nằm yên như cũ.
Nhưng tim tôi đập như trống làng – không phải vì sợ, mà vì giận.
“Được thôi… tụi bay muốn cướp?
Mẹ còn sống đây, và sáng mai, tụi bay sẽ biết tay!”
Sáng hôm sau, khi cả nhà còn chưa kịp thức, tôi đã rời khỏi giường, chống gậy đi thẳng đến UBND xã – nơi tôi đã nhờ người bạn làm chứng từ trước.
Tôi rút ra một bản phân chia mới, có công chứng, có video tôi nói minh mẫn, và kèm theo sổ khám sức khỏe “không có dấu hiệu lú lẫn”.
3 đứa con ích kỷ – mỗi đứa 1 triệu đồng gọi là “tiền ơn sinh thành nhớ ngày giỗ chạp”.
Chỉ có đứa con út – người âm thầm mua thuốc cho tôi, đắp khăn không ai bảo – được toàn bộ 2 mảnh đất mặt đường và quyền thừa kế nhà.
Tôi về lại nhà. Lại nằm. Lại câm.
Để đến trưa, khi 4 đứa tụ tập định giở trò ký ủy quyền, tôi bật dậy thẳng lưng như chưa từng liệt.
Tôi ném bản giấy phân chia lên bàn.
Giọng tôi vang như chuông chùa:
“Đất đã chia. Tao tỉnh táo. Và tụi bay… mất cơ hội từ cái đêm bàn chuyện dưới bếp.
Cảm ơn vì diễn giỏi suốt 1 năm – nhưng tiếc là… tao còn giỏi hơn!”
Cả 3 đứa chết lặng, đứa khóc, đứa gào, đứa xin.
Tôi chỉ nói một câu rồi quay mặt vào trong:
“Cha mẹ già không cần con nuôi, chỉ cần con đừng… giết lòng.”