“Đầy tháng cháu ngoại, thầy cúng con rể bỗng làm 1 việc khiến cả họ nhà vợ gào khóc bỏ chạy”
Tôi phản đối đến cùng chuyện con gái tôi lấy một người đàn ông dân tộc, làm nghề thầy cúng trên vùng cao.
Tôi là cán bộ về hưu, vợ tôi là giáo viên. Bao năm nuôi con ăn học đàng hoàng, không phải để nó gả vào cái nhà heo không có chuồng, gà không có lồng, chồng lại suốt ngày áo chàm thắp hương khấn vái.
Nhưng nó yêu. Và nó cưới.
Tôi cay đắng không dự cưới, chỉ lặng lẽ gửi vàng và dặn một câu: “Nếu con khổ, đừng cố chịu.”
Một năm trôi qua, con gái sinh cháu đầu lòng. Tụi nó quyết định tổ chức lễ đầy tháng dưới quê chồng, mời cả hai bên nội ngoại về chung vui.
Dù còn giận nhưng tôi thương cháu, nên gật đầu đi. Cả họ nhà tôi khăn gói lên núi.
Căn nhà sàn đã được sửa sang, treo đèn lồng rực rỡ. Con rể tôi – vẫn bộ áo cúng ấy – tiếp đón đàng hoàng, lễ phép, chào từng người một.
Tiệc tùng xôm tụ, ai cũng dần xóa bỏ khoảng cách.
Đến giữa buổi, nó đứng lên, nói lớn:
“Hôm nay không chỉ là lễ đầy tháng, mà còn là ngày tôi muốn trả lại một món nợ cho gia đình vợ!”
Cả nhà quay lại nhìn. Mặt nó nghiêm lại. Nó bày lễ, thắp nhang. Mọi người nghĩ nó làm nghi thức cúng tổ tiên.
Nhưng không.
Nó lôi ra một chiếc hộp gỗ cũ, mở ra… bên trong là tập giấy tờ và một chiếc nhẫn nam bằng vàng.
“Cách đây 30 năm, cha tôi từng bị người ta đổ oan ăn trộm khi làm thợ phụ xây nhà cho một gia đình dưới xuôi. Ông ấy bỏ trốn, bị truy đuổi, suýt mất mạng.
Người đổ oan cho ông… chính là bố vợ tôi!”
Tôi ngã quỵ.
Nó quay sang tôi, không giận dữ, chỉ nói rành rọt:
“Tôi học nghề thầy cúng từ nhỏ là để theo dấu những thứ không ai muốn khai. Tôi tìm được bức thư tay cha tôi để lại trước khi mất – cùng chiếc nhẫn này – thứ từng bị mất trong vụ việc năm đó.
Tôi lên núi, tôi học, tôi sống tử tế – chỉ để một ngày được đối mặt với ông và nói: tôi không cướp con gái ông, tôi trả lại danh dự cho cha tôi.”
Cả họ nhà tôi chết lặng.
Một bác họ tôi gào lên, chạy khỏi sân. Mấy người họ hàng ngồi phía sau cũng bật dậy, tái mặt.
Vì họ biết — chuyện năm xưa là thật. Làm lớn, giấu nhẹm, tưởng chôn theo thời gian.
Tôi cúi đầu. Không nói nổi một lời.
Con rể tôi tiến đến, đặt tập giấy tờ và chiếc nhẫn lên bàn lễ. Rồi bế cháu ngoại lên, giơ cao giữa sân:
“Hôm nay tôi là một người cha. Và tôi muốn con tôi lớn lên không phải gánh nợ oan như ông nội nó!”