Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi quyết định cắm sổ đỏ để vay hộ anh họ 300 triệu đồng. Anh ấy nói rằng chỉ cần tiền xoay sở một thời gian ngắn, công việc kinh doanh sắp có lãi, rồi sẽ trả cả gốc lẫn lời. Tôi tin, phần vì tình thân, phần vì anh ấy từng là người tôi luôn kính trọng. Nhưng đời không như mơ.
Sau khi tiền vào tay, anh họ bặt vô âm tín. Tôi gọi thì anh viện cớ bận, nhắn tin thì không trả lời. Hàng tháng, tôi còng lưng làm việc, chắt chiu từng đồng để trả lãi ngân hàng. Căng thẳng nhất là những lúc mẹ tôi hỏi: “Sổ đỏ đâu mà tháng nào con cũng chạy vạy tiền?” Tôi chỉ biết ngậm ngùi nói dối, không dám kể sự thật vì sợ mẹ buồn. Còn anh họ, chẳng một cuộc điện thoại hỏi thăm, dù chỉ là xã giao.
Niềm tin trong tôi vụn vỡ. Từ đó, tôi thề không bao giờ cho ai vay tiền nữa. Mỗi lần có người mở lời nhờ vả, tôi chỉ cười nhạt, lắc đầu từ chối. Cảm giác bẽ bàng, bất lực sau lần đó khiến tôi chẳng còn dám tin ai.
Rồi 5 năm trôi qua, vết thương lòng tưởng đã nguôi ngoai thì một ngày, tôi nhận được cú điện thoại từ một số lạ. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, tự xưng là vợ anh họ. Chị ấy nghẹn ngào kể rằng anh đã mất cách đây vài tháng vì tai nạn giao thông. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là câu tiếp theo: “Trước khi mất, anh ấy dặn em tìm cách trả lại em 300 triệu. Anh ấy nói đó là món nợ lớn nhất đời anh, không phải với ngân hàng, mà với tình nghĩa gia đình.”
Tôi lặng người. Hóa ra anh họ không quên. Suốt 5 năm, anh ấy cũng vật lộn với khó khăn, nhưng không đủ can đảm đối diện tôi. Chị ấy gửi lại tôi số tiền, kèm lời xin lỗi muộn màng. Nhìn xấp tiền trên bàn, tôi chẳng biết nên vui hay buồn. Nợ tiền đã được trả, nhưng những tháng ngày khổ sở, những vết rạn trong lòng thì mãi chẳng lành.
Từ đó, tôi học được một bài học đắt giá: tình nghĩa quý thật, nhưng đôi khi, lòng tốt không đặt đúng chỗ chỉ mang lại đau thương.