“Tôi tưởng mẹ kế tình nghĩa vì ngày nào cũng khóc trước bàn thờ bố, nào ngờ đúng 49 ngày, tôi vừa cắm nén nhang thì rơi ra mẩu giấy khiến cả nhà chết lặng: 5 cây vàng…”
Từ ngày bố tôi mất vì tai nạn, mẹ kế ngày nào cũng mặc áo lam, quỳ lặng trước bàn thờ.
Bà không than, không nói, chỉ khóc rấm rứt, mỗi lần lau di ảnh bố là đôi tay run lên từng chặp.
Người ta nhìn vào ai cũng bảo:
“Ông nhà có phước mới lấy được người vợ hiền nghĩa thế này.”
“Con riêng như tôi mà còn rơm rớm xúc động. Bà ấy quá đỗi tận tâm…”
Tôi không thân thiết với mẹ kế. Nhưng thấy bà cứ mỗi ngày bưng cơm lên bàn thờ, nhang khói đủ đầy, tôi cũng dần nguôi đi ác cảm ngày đầu.
Đúng ngày giỗ 49, tôi dậy sớm hơn mọi hôm.
Muốn tự tay thắp cho bố nén nhang đầu tiên.
Trên bàn thờ vẫn là chén cơm nguội, ly trà nhỏ và hai nén hương bà thắp từ hôm qua chưa đốt hết.
Tôi cúi người châm lửa, đặt nén hương ngay ngắn…
Thì một tờ giấy nhỏ từ phía sau lư hương rơi xuống, đáp thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Nét chữ nguệch ngoạc, vội vã – nhưng nội dung đủ khiến tôi tá hỏa:
“5 cây. Đã chôn phía dưới chân bàn thờ. Khi đủ 49 ngày, có thể lấy.”
Tôi chết lặng.
Tôi gọi bác tôi – em ruột bố – đến ngay trong buổi sáng, lặng lẽ cùng đào lên lớp gạch dưới chân bàn thờ.
Một hộp gỗ vuông vắn được lôi ra, bên trong là đúng 5 cây vàng SJC sáng loáng.
Không giấy tờ. Không ghi chú. Không tên người gửi.
Tôi đối chất mẹ kế. Bà tái mặt, nhưng vẫn cố vùng vằng:
“Ông ấy cho tôi! Là để tôi phòng thân!”
Tôi hỏi:
“Sao không khai báo?
Sao không để lại trong di chúc?
Sao phải chôn dưới chân bàn thờ như giấu của ăn trộm?”
Bà nghẹn lại. Ánh mắt không còn nước mắt. Chỉ còn run sợ và hối hận… hoặc giả vờ như thế.
Cả họp họp khẩn cấp.
Sau khi đối chiếu với bản di chúc mở lúc tang lễ, bác tôi nhấn mạnh:
“Tài sản chia đều, không ai có quyền tự ý tẩu tán, hay chôn giấu.
Người đã mất không cần lễ nghi, cần nhất là… đừng để bàn thờ thành chỗ giấu vàng.”
Cả họ lặng ngắt. Mẹ kế quỳ gối khóc lóc, xin tha.
Tôi chỉ đứng nhìn, cắm lại nén nhang vừa rơi xuống đất, thì thầm:
“Bố ơi, con xin lỗi vì đã nghĩ bà ấy tình nghĩa hơn con tưởng.”
Từ hôm đó, bàn thờ được dọn lại, sạch sẽ, không còn ai thắp hương buổi sáng – nhưng cũng không còn ai khóc giả ban đêm.
Vì người sống với tâm ngay thẳng,
sẽ không cần giấu vàng dưới chân người đã khuất.
Còn kẻ lấy nước mắt làm bình phong,
sớm muộn cũng để giấy rơi đúng vào tay người cần phải thấy.