×
×

Trong lễ t/ang, cô gái k;/huyết tậ;/t được dìu lên nhìn mặt bạn thân lần cuối. Nhưng khi tất cả vừa quay lưng, cô liền bỏ ngay 1 thứ vào quan tài

Buổi chiều oi ả, nắng như chảy tràn qua khung cửa kính nhà tang lễ. Không gian đặc quánh mùi nhang khói, tiếng khóc rấm rứt vang lên như những cơn sóng ngầm trong tim người dự.

Cô gái khuyết tật – Lan – được một người phụ nữ trung niên dìu bước từng bậc lên chỗ quàn thi hài. Đôi nạng kê dưới nách run lên từng hồi, không rõ vì xúc động hay vì sức lực đã cạn kiệt. Đám đông lặng đi khi thấy cô tiến lại gần quan tài – nơi nằm im lìm người bạn thân nhất từ thuở nhỏ của cô: Hương.

Không ai biết giữa hai người đã có những gì. Họ chỉ biết rằng từ thời cấp hai, hai cô bé như hình với bóng, như ánh sáng và bóng tối bù đắp cho nhau.

Lan cúi đầu rất lâu, không ai nghe thấy cô nói gì, chỉ thấy môi mấp máy. Rồi như một cái bóng, cô đưa tay xuống túi áo… lén lút đặt một vật gì đó vào lòng quan tài.

“Cô làm gì vậy?!”

Một giọng nói già nua vang lên – là bà cụ Tư, mẹ của Hương, người vừa quay lại vì quên khăn tay. Bà lảo đảo bước tới, gạt tay Lan ra, nhìn thấy rõ vật vừa được bỏ vào: một tờ giấy được gấp gọn, bọc trong túi nylon, và một sợi dây chuyền cũ, mặt dây đã xỉn màu.

Cả nhà tang lễ nín thở khi bà cụ mở tờ giấy ra.

Là giấy khám thai. Và nó đề tên: Nguyễn Thị Lan.

Bà Tư chết lặng. Còn Lan, mặt trắng bệch nhưng vẫn đứng thẳng, giọng khàn đặc:
“Đứa bé là của Hương. Nó xin tôi giữ giùm bí mật đến lúc nó đủ can đảm nói với gia đình. Nhưng chưa kịp thì…”

Mọi ánh nhìn quay ngoắt. Không ai tin nổi. Hương – cô gái ngoan hiền, học giỏi, chưa từng vướng điều tiếng – lại mang thai. Mà lại nhờ Lan – người bạn thân, người chẳng bao giờ được ai để mắt tới, sống khép kín sau vụ tai nạn – cất giữ bí mật này.

“Sợi dây chuyền là của thằng đó. Nó ép Hương bỏ cái thai. Hương không chịu. Chắc vì thế…” – Lan nghẹn lại, ánh mắt đau đớn.

Bà Tư gục xuống ghế, bàn tay run run nắm lấy tờ giấy, như thể lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái mình thật sự là ai – yếu đuối, sợ hãi, và cô độc đến tận phút cuối.

Không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng quạt trần quay từng vòng chậm chạp, hòa vào tiếng khóc nấc nhẹ vang lên trong không gian ngột ngạt.

Lan quay đi, đôi nạng nện xuống nền gạch từng nhịp dứt khoát. Không ai cản. Không ai trách.

Cô đã làm điều duy nhất cô có thể – để Hương được yên nghỉ, lần đầu tiên… và cũng là lần cuối cùng, với sự thật.

Related Posts

Tôi lén lục lại hồ sơ, tìm đến y tá cũ năm đó, và rồi nhận được tin: Con trai tôi đã bị trá/o đ/ổi ngay sau si//nh

Tôi phát hiện ra sự thật vào một buổi chiều mùa thu, khi đứa con trai bốn tuổi của tôi, An, được bác sĩ gọi đi xét…

Thông tin về người đứng lên t/ố C.P. Việt Nam bán h/eo bệ/nh

Các cơ quan chức năng tiến hành kiểm tra tại cửa hàng CP Fresh Shop Mỹ Xuyên. Thông qua xem những bức ảnh “tố” trên FB, người…

Người cha báo công an con trai mấ/t tích sau khi đi học – 1 tuần sau, mẹ cậu b/é nhận được tin nhắn

Cậu bé Hoàng, 11 tuổi, học sinh lớp 5, rời nhà lúc 6h45 sáng để đi học như mọi ngày. Nhưng đến trưa không thấy con về,…

Người t:ố Công ty C.P. Việt Nam quyết không im lặng, tiếp tục gửi đơn

Chiều 30-5, trao đổi với Báo Người Lao Động, một lãnh đạo của Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Sóc Trăng cho biết lãnh đạo Chi cục…

Sóc Trăng lập đoàn kiểm tra các điểm chăn nuôi của C.P

  Sóc Trăng lập đoàn kiểm tra các cá nhân, tổ chức có hoạt động liên quan đến lĩnh vực chăn nuôi và thú y trên địa…

Lực lượng chức năng đang thực hiện kiểm tra cửa hàng C.P

Chiều 30-5, trao đổi với Báo Người Lao Động, một lãnh đạo của Chi cục Quản lý thị trường tỉnh Sóc Trăng cho biết lãnh đạo Chi cục…