Tôi sắp cưới vợ mới sau 5 năm sống cảnh gà trống nuôi con. Người vợ đầu – Thủy – mất vì tai nạn giao thông đúng ngày kỷ niệm cưới lần thứ 3. Đến nay, dù đã nguôi ngoai phần nào, mỗi năm cứ gần đến ngày cưới, tôi lại đến nghĩa trang lau dọn mộ cho cô ấy như một lời xin lỗi muộn màng.
Năm nay cũng vậy, hôm ấy là buổi chiều muộn, tôi lặng lẽ mang hoa, nhang, khăn đến. Lúc đang chà rửa từng góc mộ đã mốc rêu, tôi bất chợt nghe tiếng bước chân sau lưng. Quay lại, là một cô gái độ 25 tuổi, da trắng tái, tóc dài, ánh mắt sâu thẳm. Cô mặc váy trắng lấm lem nước, người run rẩy, vừa đi vừa nhìn quanh như lạc lối.
– “Anh… có thể giúp em không? Em không nhớ nổi mình là ai… chỉ biết em vừa chạy khỏi một nơi rất lạnh…”
Tôi thoáng rùng mình, nhưng lòng trắc ẩn trỗi dậy. Trời bắt đầu tối, gió se lạnh, tôi không nỡ để cô lang thang giữa nghĩa trang. Cô không có giấy tờ, không điện thoại, chẳng nhớ nổi nhà. Tôi đành đưa cô về căn nhà đang ở – cũng chính là nơi tôi từng sống với Thủy.
Đêm đó, tôi dọn cho cô một phòng riêng. Lúc ăn cơm, cô hỏi:
– “Anh sắp cưới à?”
Tôi gật đầu. Cô mỉm cười rất kỳ lạ, chậm rãi nói:
– “Vậy em sẽ rời đi trước khi trời sáng…”
Tôi không hiểu sao mình lại thấy rờn rợn trong ngực.
Nửa đêm, tôi khát nước, lò dò bước xuống bếp. Khi đi ngang qua phòng cô gái kia, tôi bỗng thấy cửa mở hé. Nhìn vào… không có ai cả. Nhưng… căn phòng lạnh buốt, có mùi hương quen thuộc — loại nước hoa Thủy từng dùng.
Tôi quay người định bước về phòng, thì bỗng… bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay tôi từ sau lưng. Quay lại, là cô gái ấy – nhưng đôi mắt không còn hồn, trắng dã.
Cô thì thầm bên tai tôi, môi gần như chạm da:
– “Anh vẫn chưa nhớ ra em là ai sao…?”
Tôi hoảng hốt lùi lại. Lúc đó, đèn bếp vụt tắt. Căn nhà chìm trong bóng tối. Tôi bật đèn pin, chiếu vào bức ảnh cưới treo tường.
Tôi chết lặng.
Trong ảnh, bên cạnh tôi… không còn là Thủy – mà là cô gái tôi vừa đưa về nhà.
Tôi chạy lên phòng, mở hộp kỷ vật cũ – những tấm ảnh của Thủy… Và rồi tôi đứng không vững: mọi ảnh đều đã bị thay mặt bằng gương mặt cô gái lạ ấy.
Ngay lúc đó, tiếng khóc của con tôi vang lên từ phòng bên:
– “Ba ơi… mẹ về… mẹ đứng ngoài cửa kìa…”
Tôi mở toang cửa sổ – ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, mưa rơi xối xả – và giữa cổng, là Thủy – vợ tôi – với chiếc váy cưới năm xưa, tay cầm bó hoa đã nát, miệng nở nụ cười méo mó.
Ngày hôm sau, người nhà vợ sắp cưới đến tìm tôi. Họ chỉ thấy căn nhà trống hoác. Không một ai trong nhà. Cảnh sát lục soát, chỉ tìm thấy một bức ảnh lạ trên bàn thờ:
Một người đàn ông đứng cạnh hai người phụ nữ – một còn sống, một đã chết. Nhưng không ai biết… ai là ai.