Tôi là đội phó trong một chuyên án ma túy xuyên quốc gia, truy lùng dấu vết một “ông trùm” khét tiếng mà hồ sơ chỉ có đúng một manh mối: hình xăm đầu rắn cuộn quanh cây thánh giá ở cổ tay trái – hắn cực kỳ kín kẽ, chưa ai từng thấy mặt.
Tuần rồi, tôi về quê người yêu ở một huyện vùng núi để ra mắt bố vợ tương lai. Ông là người trầm tính, ít nói, luôn mặc áo dài tay kể cả giữa trưa nắng. Trong bữa cơm, khi ông gắp thức ăn, tay áo vô tình kéo lên, lộ ra đúng hình xăm đầu rắn quanh cây thánh giá — y hệt trong hồ sơ tôi đang truy.
Tim tôi lạnh đi.
Cô ấy là mối tình tôi yêu thật lòng, nhưng nếu bố cô là ông trùm thì… không thể làm ngơ.
Tối đó, tôi giả vờ đi dạo, lén gắn định vị vào gầm xe ông.
0h45. Xe ông bắt đầu rời khỏi nhà, hướng về một con đường rừng vắng không có trên bản đồ Google.
Tôi âm thầm bám theo.
Xe dừng trước một căn nhà gỗ sâu trong rừng, ánh đèn lập lòe.
Tôi rút súng, áp sát.
Nhưng khi hé mắt qua khe cửa — tôi sững sờ.
Bên trong không phải là sòng bạc, kho hàng, hay buổi giao dịch nào.
Mà là một căn phòng đầy bảng phác họa, bản đồ, máy bộ đàm, và ảnh các đối tượng đang bị truy nã.
Ở giữa phòng, bố vợ tôi đang họp kín với tổ công tác mật cấp cao của Bộ Công An.
Giọng ông trầm, lạnh:
– Thằng trùm thật sự không phải tôi… mà là thằng em kết nghĩa đang đóng vai “ông chủ spa” ở Hà Nội.
– “Nó biết tôi rút lui nhưng vẫn để lại hình xăm giống nhau để đánh lạc hướng các cậu. Tôi đang phối hợp triệt hạ nó.”
Tôi buông súng, toát mồ hôi.
Bố vợ tôi không phải tội phạm…
mà là đặc vụ chìm cấp cao, đã từng “cắm chốt” 15 năm trong giới ngầm, vào tận hang ổ để triệt phá tổ chức từ bên trong.
Sáng hôm sau, ông cười nhìn tôi:
– “Định vị gắn chưa chắc đã theo kịp đâu, con rể tương lai à.” 😏
Tôi chỉ biết cười trừ… và thầm nghĩ:
“Bố vợ tôi còn đáng gờm hơn cả trùm mà tôi truy đuổi bấy lâu…”