Chồng tôi thường đi “công tác tỉnh” – đều đặn mỗi tháng 2 lần.
Lúc đầu tôi không nghi ngờ, cho đến một lần anh đi về, bỏ quên điện thoại.
Tôi thấy một dòng tin của ai đó lưu là “chị kế toán”:
– “Lần sau đi khách sạn đó nữa nha, hồ bơi đêm nay em nhớ mãi…”
Tôi không cãi. Không làm ầm. Không lục điện thoại.
Tôi kiểm tra camera ô tô.
Chiếc cam trước – sau – trong – tôi lắp từ lâu nhưng chưa bao giờ cần dùng tới.
Giờ thì đủ cả.
Tôi thấy:
Tay anh nắm tay cô ấy từ ghế trước luồn ra ghế sau.
Có lúc xe dừng giữa rừng thông Đà Lạt.
Và tấm áo sơ mi anh mặc hôm đó — tôi đã ủi kỹ.
Tôi lưu lại mọi đoạn clip. Nhưng tôi vẫn không chất vấn.
Tôi đợi.
Và rồi anh hí hửng thông báo:
– “Cuối tuần anh họp lớp đại học. Em nghỉ ngơi ở nhà nhé.”
Tôi chỉ mỉm cười:
– “Anh cứ đi vui.”
Tôi tới nơi trước 30 phút.
Mặc chiếc váy trắng nhã nhặn.
Mang giày cao gót.
Trang điểm vừa đủ.
Và ôm theo một chiếc máy chiếu mini.
Tôi đến gặp chủ nhà hàng – người là bạn thân thời cấp 3 của tôi – nhờ trình chiếu đoạn clip “kỷ niệm” chồng tôi trong giờ họp lớp.
Khi MC đang giới thiệu lại những kỷ niệm thời sinh viên, tôi xuất hiện từ cánh gà.
Vừa lúc anh cầm micro phát biểu “hãnh diện vì có gia đình hạnh phúc”, clip bắt đầu chiếu:
Cảnh anh ôm em gái mưa ngủ trên xe.
Cảnh hôn nhau trong bãi đậu xe resort.
Và đoạn kết: Cô ấy cầm áo anh cười, nói “Anh về trễ, vợ anh nghi đó.”
Không ai nói gì.
Bạn học cũ của anh — có người từng thích tôi, từng chứng kiến đám cưới tôi mặc váy trắng nắm tay anh — quay đi bối rối.
Chồng tôi tái mặt. Em gái mưa biến mất khỏi hội trường.
Tôi nhẹ nhàng tiến đến gần chồng, rút trong túi ra tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.
Đặt xuống bàn.
Và nói:
– “Lần tới nhớ xóa dữ liệu camera. Hoặc thay xe.”
Một người vợ thông minh không cần gào thét đánh ghen.
Chỉ cần chọn đúng thời điểm, đúng sân khấu — phản bội sẽ tự lật mặt trước ánh đèn.