Tôi và anh yêu nhau 2 năm thì cưới. Anh hiền lành, chiều chuộng, mẹ anh thì… có chút kỳ lạ nhưng tôi luôn tự nhủ “mẹ chồng nào mà chẳng khó tính một chút”.
Ngày cưới diễn ra ấm cúng. Tôi mệt rã rời, chỉ mong đêm đầu tiên có chút riêng tư với chồng. Nhưng khi đang thay đồ trong phòng thì mẹ chồng đẩy cửa bước vào, tay cầm gối, mặt nghiêm nghị:
“Đêm đầu là quan trọng nhất. Mẹ từng trải, mẹ nằm giữa để hướng dẫn cho hai đứa… khỏi lóng ngóng.”
Tôi đứng hình. Nghĩ bà đùa nên chỉ biết cười trừ, cố từ chối khéo. Nhưng bà ngồi phịch xuống giường, không có vẻ gì là nói chơi:
“Chuyện hạnh phúc vợ chồng không thể để mày phá hỏng. Tao phải chứng kiến!”
Tôi sốc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Bỗng chồng tôi từ nhà tắm bước ra, cởi trần, tay cầm khăn lau tóc. Tôi trông chờ anh sẽ bênh mình, sẽ nói gì đó để bà mẹ hiểu ra.
Nhưng không.
Anh chỉ liếc nhìn tôi, rồi lặng lẽ quay lại, đi tới cửa… khóa trái.
“Mẹ nói đúng. Đêm nay, mẹ dạy cho… để khỏi sai về sau.”
Tôi run lên. Cả người lạnh toát như rơi vào một nghi thức méo mó mà mình chưa từng tưởng tượng. Tôi không biết mình đã khóc thế nào, đã la lên ra sao.
Tôi chỉ nhớ, lúc đó, bàn tay mẹ chồng vỗ nhẹ lên gối, giọng đều đều như một giáo viên đang chuẩn bị cho một tiết học kỳ lạ:
“Nằm xuống đi. Mẹ nói rồi, phải làm đúng ngay từ đầu thì mới giữ được chồng.”
Tiếp theo câu chuyện…
Tôi cắn răng chịu đựng cho tới khi cả hai mẹ con họ chìm vào giấc ngủ — bà mẹ nằm giữa, chồng tôi nằm quay lưng lại, như thể mọi chuyện vừa rồi là điều hiển nhiên.
Tôi nằm im, nhưng bên dưới gối đầu giường là một chiếc camera siêu nhỏ mà tôi lén lắp từ chiều cưới. Không phải vì nghi ngờ gì, chỉ vì tôi luôn có thói quen “phòng xa”. Vả lại, mẹ chồng này từng khiến tôi nhiều lần rợn gáy vì những câu nói kỳ quặc, thậm chí từng đề nghị “truyền vía đẻ con trai” bằng cách… bóp bụng tôi vào giờ Tý.
Ngay sáng hôm sau, khi cả nhà đang ăn bữa cơm mừng sau cưới, tôi bảo:
“Con có món quà cưới muốn chiếu cho cả nhà xem. Là ‘đêm hạnh phúc đầu tiên’.”
Cả nhà cười ồ tưởng tôi đùa. Nhưng khi tôi bật clip trích từ camera quay cảnh mẹ chồng vác gối leo lên giường, chồng tôi khóa cửa phòng, và lời lẽ kỳ dị của bà, cả nhà nín bặt.
Anh rể lắp bắp:
“Má ơi… má bị cái gì vậy má?!”
Chị chồng chết lặng, còn bố chồng nắm chặt nắm đấm, mặt tái nhợt.
Tôi đứng dậy, đặt một tập đơn ly hôn cùng chiếc USB lên bàn:
“Tôi chưa ký. Nhưng nếu ai còn nghĩ tôi là ‘con dâu ngoan’, thì nên xem hết clip.”
Rồi tôi bỏ đi. Mấy hôm sau, tôi thuê luật sư tố cáo hành vi xâm phạm đời tư và ép buộc tâm lý, kèm theo bằng chứng cụ thể.
Mẹ chồng bị cách ly điều tra, chồng tôi bị họ hàng xua đuổi vì “để mẹ phá hoại vợ”, nhà chồng náo loạn. Còn tôi? Tôi dọn về nhà riêng, ngẩng cao đầu, và không cần đàn ông, vẫn sống rực rỡ như đêm bừng lửa.