Trưa hôm đó, căn nhà cũ giữa làng như nặng trĩu bởi không khí tang thương. Ông cụ Trần – người trụ cột cuối cùng của một dòng họ lâu đời – vừa nhắm mắt xuôi tay sau gần một thế kỷ sống thọ, phúc đức. Gia đình, họ hàng, làng xóm đều tề tựu đông đủ tiễn biệt ông chuyến cuối.
Tang lễ diễn ra trang nghiêm, đúng giờ tốt theo thầy cúng chọn. Vừa mới đặt nắp quan tài chuẩn bị đưa ông cụ đi an táng thì bất ngờ — bàn thờ giữa gian chính phát ra một tiếng rắc khô khốc.
Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, toàn bộ bàn thờ đổ sập xuống như có ai xô mạnh. Lư hương, hoa quả văng tứ tung, di ảnh ông cụ văng xuống nền, rơi úp mặt.
Không khí lặng đi như đông cứng.
Cháu đích tôn – cậu Trí – người được ông cụ thương nhất, vội vàng chạy tới nhặt di ảnh. Nhưng ngay khi lật mặt ảnh lên, Trí bỗng hét thất thanh rồi lùi bật ra sau, tay run rẩy đánh rơi khung ảnh lần nữa.
“Không… không phải ông nội…!” – Trí lắp bắp trong hoảng loạn.
Mọi người ào tới. Khi một người lớn tuổi khác nhặt lên nhìn kỹ, sắc mặt cũng biến đổi: trong khung ảnh, không còn là gương mặt hiền từ của ông cụ Trần nữa… mà là một người đàn ông lạ, ánh mắt sắc lạnh, miệng như khẽ nhếch cười.
Trong một khoảnh khắc, ai cũng cảm thấy căn nhà như chao đảo. Một bà cụ trong họ buột miệng:
– Ảnh này… là ông tổ ba đời trước, người từng bị họ làng trục vì chuyện cũ…
Một hồi trống tang bỗng chệch nhịp. Chiếc quan tài khẽ kêu cót két như phản ứng trước hỗn loạn.
Câu chuyện về tấm di ảnh lạ lan ra khắp làng chỉ sau vài ngày. Người thì bảo là điềm linh thiêng, kẻ lại thì thào nhắc đến lời nguyền tổ tiên chưa giải. Còn gia đình ông cụ thì… lễ an táng buộc phải hoãn lại, cho đến khi tìm ra lý do thực sự phía sau cú “thay ảnh” kỳ quái ấy…