Làng Đông Hòa hôm ấy vừa có hỷ, vừa có tang.
Phía bên trái đầu xóm là đám cưới của Tuấn – con trai duy nhất của ông bà Hội, nhà có điều kiện, dựng rạp hoành tráng, pháo nổ rộn ràng.
Ngay bên phải, chỉ cách một hàng rào là đám tang của bà cụ Tư – mẹ góa con côi, sống nghèo cả đời, vừa qua đời vì đột quỵ, để lại một cháu trai 8 tuổi tên Bôn, mồ côi cả cha lẫn mẹ, nay mất luôn bà ngoại – người thân cuối cùng.
Đúng lúc đoàn xe hoa từ thành phố rẽ vào làng, tiếng trống đám cưới vừa vang lên thì từ phía đám tang, bé Bôn đội tang trắng, mắt đỏ hoe bỗng chạy thẳng ra giữa đường, chỉ tay vào chiếc xe hoa đầu tiên, gào lên trong tuyệt vọng:
“Trả bà cho con! Trả bà lại đây!
Bà đang nằm trong đó!”
Mọi người sửng sốt.
Nhiều người chạy ra giữ thằng bé lại, vừa dỗ vừa trách:
“Thằng này khùng rồi à! Xe hoa mà đòi bà nội mày?”
Nhà trai thì giận dữ, nhà gái tái mặt vì điềm gở.
Cô dâu ngồi trong xe nghe lộn xộn, hoang mang chưa dám bước xuống.
Nhưng rồi – đúng 1 phút sau – tài xế xe hoa vừa mở cửa sau để cô dâu bước xuống… thì mọi người sững sờ, có người thét lên kinh hãi.
Trên ghế sau – cạnh cô dâu – là một bọc vải trắng lấm tấm máu đang… khẽ động đậy.
Và khi gỡ lớp vải ra, mọi người bàng hoàng phát hiện đó là… một bàn tay già nua, lạnh ngắt.
Là… xác của bà cụ Tư!
Nằm nhét phía sau xe, bị cuốn lẫn trong chăn cưới do nhầm xe giữa lúc hỗn loạn.
Do xe tang nhà nghèo không thuê được xe chở chuyên dụng, nên nhờ người quen mượn xe.
Không ngờ chiếc xe ấy chính là chiếc mà đoàn nhà trai thuê lại qua trung gian – vì “rẻ và sạch sẽ”.
Không ai kiểm tra kỹ.
Không ai ngờ trong xe còn chưa đưa xác đi nhà lạnh.
Và chính ánh mắt của đứa trẻ – người duy nhất cảm được bà – đã nhìn thấu… điều không ai tin.
Đám cưới buộc phải hủy.
Cô dâu ngất xỉu.
Họ nhà gái nhất quyết đòi hủy hôn vì cho là điềm đại hung.
Cả làng xôn xao nhiều tháng.
Chỉ có bé Bôn, sau lần ấy, được chính ông bà Hội nhận về nuôi… như một cách chuộc lại lỗi lầm vô tình.
“Giữa hỷ và tang, chỉ cách nhau một cánh cửa xe…
Và đôi khi, đứa trẻ là người duy nhất còn nghe được tiếng gọi từ cõi khuất.”