Giữa trưa, nắng như đổ lửa. Đoàn xe tang lặng lẽ lăn bánh trên con đường đất xuyên qua cánh đồng. Xa xa, chỉ có những bụi lúa vàng khô, không bóng người. Người phụ nữ trẻ mất đột ngột sau một cơn bạo bệnh, để lại chồng và đứa con còn chưa tròn hai tuổi.
Chiếc xe chở quan tài là một chiếc bán tải cũ, được thuê gấp vì gia đình muốn đưa chị về quê an nghỉ. Đi được hơn nửa đường, khi xe vừa tiến đến giữa cánh đồng, không một bóng cây, thì bất ngờ… chết máy.
Không có dấu hiệu báo trước. Động cơ tắt ngúm như thể bị ai bóp nghẹt. Tài xế thử lại, vặn khóa, đạp ga, mở nắp ca-pô xem xét. Mọi thứ vẫn ổn, nhưng xe không nổ máy. Chết đứng giữa nơi không có sóng điện thoại, không nhà dân, không một trạm sửa xe nào trong vòng vài cây số.
Mấy thanh niên đi trong đoàn đám tang xắn tay áo, thay phiên nhau đẩy xe. Mồ hôi vã ra như tắm, nhưng chiếc xe nặng như đeo đá, chẳng nhúc nhích được bao nhiêu. Họ thử lấy dây buộc vào xe máy kéo, thử mở nắp quan tài kiểm tra xem có vướng gì không – nhưng tất cả đều vô ích.
Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Một người lớn tuổi lẩm bẩm:
— Không ổn rồi… cái này không phải bình thường.
Mọi người nín lặng.
Rồi nó xảy ra.
Từ trong xe, vọng ra ba tiếng rõ ràng:
Cộc… Cộc… Cộc.
Không mạnh. Không kéo dài. Nhưng sắc như búa gõ vào đá. Rõ ràng là phát ra từ… chiếc quan tài.
Tất cả sững người. Một vài người lùi lại, mặt tái đi. Ai đó thì thào:
— Có ai nghe thấy không?
Không ai trả lời. Nhưng ai cũng nghe. Ba tiếng. Không hơn, không kém. Không phải tiếng gió, không phải tiếng lắc xe. Tiếng gõ.
Tài xế bước đến, tay run run mở cửa xe. Anh quay sang đoàn người, nói như ra lệnh nhưng cũng như cầu cứu:
— Đẩy lại lần nữa!
Không ai nói gì. Nhưng cả đám thanh niên lại xúm vào. Lần này… xe lăn bánh ngay lập tức, nhẹ bẫng như không còn gì bên trong.
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đoàn xe đi tiếp. Trầm lặng. Không ai dám nhắc lại ba tiếng gõ ấy.
Đến chiều, chiếc xe tới nơi, trễ một tiếng so với dự kiến. Đám tang vẫn diễn ra bình thường. Khi hạ huyệt, trời đột nhiên râm lại, có một cơn gió nhẹ thổi qua – mát mẻ, thanh bình, như ai đó cuối cùng đã yên lòng ra đi.
Kể từ đó, tài xế không bao giờ nhận chở quan tài nữa. Anh bảo, không phải vì sợ… mà vì anh cảm thấy, đôi khi… người chết vẫn có điều muốn nói. Và có những lúc, chỉ ba tiếng gõ thôi, cũng đủ làm người sống nhớ cả đời.