Chiều Sài Gòn ngập trong ánh nắng vàng rực, không khí oi bức dù đã 4 giờ. Linh, nữ CEO 32 tuổi, bước ra từ tòa cao ốc, tay cầm chìa khóa chiếc Mercedes bóng loáng. Cô vừa rời một cuộc họp căng thẳng, đầu óc vẫn quay cuồng với những con số và chiến lược. Đường phố tấp nập xe cộ, nhưng khu vực gần bãi đỗ xe lại vắng vẻ lạ thường.
Linh tiến đến chiếc Mercedes, bấm remote để mở khóa. Tiếng “bíp” vang lên, đèn xe nháy nhẹ. Cô vừa đưa tay mở cửa xe thì một bóng dáng nhỏ bé lao đến, đập mạnh vào cánh cửa. Linh giật mình, suýt đánh rơi chìa khóa. Một cậu bé, trông không quá 10 tuổi, áo rách bươm, mặt mũi lem luốc, gào lên:
“Đừng mở cửa xe! Đừng mở!”
Giọng cậu bé lạc đi, hoảng loạn, như thể đang chạy trốn điều gì kinh khủng. Linh cau mày, bản năng mách bảo cô lùi lại một bước. Cậu bé vẫn đập vào cửa xe, mắt mở to, ánh nhìn đầy sợ hãi. “Chị ơi, đừng mở! Có thứ gì đó trong xe!”
“Thứ gì? Cậu nói gì vậy?” Linh hỏi, giọng run run, tay siết chặt chìa khóa. Nắng nóng hắt vào mặt, làm cô nhíu mày.
Cậu bé thở hổn hển, giọng run rẩy: “Tôi thấy họ… họ bỏ thứ gì đó vào xe chị! Nếu chị lên xe, chị sẽ chết!”
Linh ngoảnh đầu nhìn quanh. Bãi đỗ xe vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe khác và ánh nắng chói chang. Nhưng lời cậu bé khiến cô lạnh sống lưng. “Cậu nói thật không? Thứ gì trong xe?” Cô cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng tim đã đập loạn.
Cậu bé không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu lùi lại, mắt dán vào chiếc Mercedes. Rồi đột nhiên, cậu hét lên: “Đừng lại gần! Gọi người giúp đi!”
Linh do dự, nhưng ánh mắt hoảng loạn của cậu bé khiến cô không thể bỏ qua. Cô bỏ ý định mở cửa xe, chạy ngược lại về phía tòa nhà. Vừa lúc đó, điện thoại trong túi cô reo lên. Màn hình hiện tên “Minh – Trợ lý”. Linh bắt máy, giọng gấp gáp: “Minh, có chuyện gì?”
“Chị Linh, chị đang ở đâu? Chị lên xe chưa?” Giọng Minh hốt hoảng, khác hẳn sự điềm tĩnh thường ngày.
“Chưa, tôi đang ở bãi đỗ xe. Có một cậu bé vừa cảnh báo tôi đừng mở cửa xe. Cậu biết gì không?” Linh đáp, mắt vẫn dán vào chiếc Mercedes, tìm cậu bé nhưng cậu đã biến mất.
“Chị… chị đừng lên xe! Công ty vừa nhận một cuộc gọi nặc danh. Họ nói… họ đã làm gì đó với xe của chị. Họ biết chị đang ở bãi đỗ xe. Họ bảo nếu chị lên xe, sẽ có chuyện!” Minh gần như hét vào điện thoại.
Linh cảm thấy máu trong người đông lại. Cô nhìn chiếc Mercedes, tưởng tượng thứ gì đó kinh khủng đang ẩn bên trong. “Làm gì đó? Là gì? Bom à?” Cô hỏi, giọng lạc đi.
“Chị, tôi không biết! Nhưng họ biết quá nhiều. Họ biết chị mặc áo gì hôm nay, biết chị đỗ xe ở đâu. Chị chạy vào tòa nhà, tìm bảo vệ ngay!” Minh nói như ra lệnh.
Linh quay người, chạy thẳng vào tòa cao ốc. Cô đẩy cửa kính, lao vào sảnh, nơi một anh bảo vệ đang ngồi. “Giúp tôi! Có người làm gì đó với xe tôi!” Cô hét lên, giọng run rẩy.
Anh bảo vệ đứng bật dậy, chạy ra cửa chính cùng cô. Từ xa, Linh thấy chiếc Mercedes vẫn đứng yên, nhưng có điều gì đó không ổn. Một mùi lạ, rất nhẹ, phảng phất trong không khí gần xe. “Đừng lại gần!” Linh hét lên, kéo anh bảo vệ lại.
Minh vẫn ở đầu dây bên kia, giọng run rẩy: “Chị… có nhớ hợp đồng với tập đoàn T? Hôm nay chị từ chối ký với họ. Tôi nghe nói… họ không phải là tập đoàn bình thường. Họ có liên quan đến một băng nhóm, và họ không thích bị từ chối.”
Linh chết lặng. Hợp đồng đó trị giá hàng triệu đô, nhưng cô từ chối vì phát hiện một số điều khoản mờ ám. Cô nghĩ đó chỉ là vấn đề kinh doanh, không ngờ nó kéo theo một âm mưu đáng sợ. “Cậu nói thật chứ? Họ dám làm vậy chỉ vì một hợp đồng?”
“Chị, tôi không chắc! Nhưng cuộc gọi nặc danh… họ biết quá nhiều về chị. Chị phải gọi cảnh sát!”
Anh bảo vệ rút bộ đàm, liên lạc với đội bảo an và gọi cảnh sát. Linh đứng trong sảnh, tim đập thình thịch, mắt không rời chiếc xe. Cậu bé ăn xin giờ ở đâu? Làm sao cậu biết về thứ trong xe? Cô nhớ lại ánh mắt cậu, đầy sợ hãi nhưng cũng đầy quyết tâm.