“Đến thăm mộ chồng, bỗng thấy bé trai đứng khóc nức nở. Khi biết danh tính mẹ nó, tôi chỉ biết quỳ sụp xuống đất mà cầu xin…”
Tôi vẫn thường đến nghĩa trang vào mỗi ngày giỗ của anh – chồng tôi. Nơi đó yên bình, chỉ có những cơn gió lặng thầm và tiếng thì thầm của kỷ niệm. Anh mất cách đây 6 năm, trong một vụ tai nạn giao thông trên đường đi công tác. Khi đó, tôi đang mang thai đứa con đầu lòng của chúng tôi. Anh chưa từng có cơ hội nhìn thấy con trai mình chào đời.
Sáng hôm ấy, trời lất phất mưa. Tôi mang theo bó hoa cúc trắng, thắp cho anh nén nhang như mọi năm. Nhưng khi bước đến khu mộ, tôi chết lặng.
Một bé trai – chừng 5, 6 tuổi – đang đứng lặng trước mộ anh, đôi vai nhỏ run lên từng đợt. Cậu bé mặc áo mưa xanh, tay ôm chặt một bức ảnh ố vàng. Và điều khiến tôi choáng váng: khuôn mặt đứa trẻ giống anh đến kỳ lạ. Từng đường nét, đôi mắt, cái cau mày khi khóc… như được cắt ra từ cùng một khuôn.
Tôi tiến đến, nhẹ giọng hỏi:
– Cháu ơi, cháu đang làm gì ở đây?
Cậu bé ngẩng lên, nước mắt lưng tròng:
– Cháu đến thăm ba… Hôm nay sinh nhật ba, mẹ cháu bảo vậy.
Tôi sững người. Sinh nhật của chồng tôi… cũng là ngày hôm nay. Trái tim tôi bắt đầu run rẩy. Tôi hỏi tên mẹ cháu bé, và khi cậu bé nói ra cái tên đó – tôi đứng không vững nữa.
Là tên người bạn thân nhất của tôi – Mai. Người đã an ủi tôi nhiều nhất sau ngày chồng mất, là người ở cạnh tôi mọi lúc tôi suy sụp.
Đầu tôi như quay cuồng. Tôi gọi điện cho cô ấy, và sau một hồi im lặng, giọng Mai nghẹn ngào:
– Xin lỗi… Anh ấy chưa từng chết. Anh ấy bỏ đi… vì không thể chọn giữa hai chúng ta.
Cô ấy thú nhận tất cả. Rằng họ đã yêu nhau từ trước, trước cả khi tôi và anh kết hôn. Rằng sau khi biết tôi có thai, anh hoảng loạn. Tai nạn đó… chỉ là dàn dựng. Anh trốn sang nước ngoài với Mai, bắt đầu một cuộc sống mới. Họ có với nhau một đứa con.
Tôi không nói được lời nào. Trước mộ bia ghi tên anh – người đáng lẽ ra là chồng tôi, là cha của con trai tôi – tôi quỳ sụp xuống.
Không phải để cầu xin anh quay lại.
Mà là để cầu xin ông trời cho tôi đủ sức mạnh… để tha thứ.