×
×

Gặp lại vợ cũ trong tìngh trạn ăn mặc khổ sở, tôi thương tình chuyển cho 20 triệu, ngờ đâu một tuần sau thì gặp biến cố không ngờ

Tan sở, tôi ghé ngang con đường cũ ven chợ, nơi ngày trước vợ chồng tôi từng hay đi bộ cuối tuần. Đã ba năm kể từ ngày Hà xách vali rời khỏi căn hộ hai người chung sống suốt ba năm ròng, chẳng nước mắt, chẳng lời oán trách. Mọi chuyện kết thúc nhanh gọn như cách nó bắt đầu – im lặng và gọn ghẽ. Tôi từng nghĩ mình đã dứt lòng được rồi, cho đến chiều nay.

Hà ngồi lặng lẽ sau chiếc xe đẩy bán bánh tráng trộn. Mái tóc ngày xưa hay uốn nhẹ giờ rối tung, quần áo sờn vai, tay cô run run cắt xoài xanh. Tôi đứng chết lặng. Cô ấy chưa nhìn thấy tôi, hay có thể đã thấy và cố tình né tránh.

Tôi rút điện thoại ra, tìm lại số cũ, vẫn còn lưu. Chỉ nhắn:
“Nếu cần gì, nói tôi một tiếng.”

Cô không trả lời. Đêm đó, tôi nằm chong chong đến ba giờ sáng. Cảm giác mắc nợ một điều gì đó trong tim khiến tôi khó thở. Sáng hôm sau, tôi chuyển khoản 20 triệu cho số tài khoản cũ cô từng dùng – lần cuối cùng là năm trước, khi chia tay vẫn còn vài khoản phí căn hộ cần thanh toán.

Tin nhắn đi, vẫn không một lời cảm ơn.

Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ:

“Anh Tuấn đúng không? Chúng tôi từ phòng Cảnh sát Hình sự. Mời anh hợp tác điều tra về một khoản chuyển tiền bất thường.”

Tôi chết lặng.

Tại đồn, tôi ngồi nghe viên điều tra viên đọc lại dòng chuyển khoản, rồi chỉ vào ảnh chụp màn hình camera:

“Đây là người anh đã chuyển tiền cho?”

Là Hà. Không thể nhầm. Nhưng điều tra viên lắc đầu:

“Tài khoản đó không còn đứng tên người tên Nguyễn Thị Hà từ hai năm nay. Căn cước Hà từng dùng khi kết hôn với anh là giả mạo. Cô ta có ít nhất ba danh tính khác nhau, từng kết hôn – rồi biến mất – ở Hải Phòng, Cần Thơ và cả Sài Gòn.”

Tôi như bị dội nước đá.

Tôi được xếp vào diện “nhân chứng cần theo dõi”, không bị tạm giữ vì chứng minh được mình không liên quan trực tiếp. Nhưng tôi biết, cái giá tôi phải trả không chỉ là 20 triệu.

Tôi về, mở lại hồ sơ cũ, ảnh cưới, tin nhắn, những đoạn chat từng nghĩ là minh chứng cho tình yêu… Bỗng thấy mọi thứ thật giả tạo. Chúng tôi từng ngủ chung giường ba năm, ăn cùng mâm, chia sẻ mật khẩu Netflix… Vậy mà, cô ấy chưa từng để lại một dấu vết thật thà nào.

Vài tuần sau, tôi nhận được tin: Hà – hay tên thật là gì đó – đã bị bắt tại cửa khẩu khi đang chuẩn bị vượt biên. Trên người cô ta mang ba thẻ căn cước, hai điện thoại và một danh sách dài những cái tên từng “dính mồi”.

Tôi không biết lúc ấy mình cảm thấy gì. Giận dữ? Bẽ bàng? Hay là nhẹ nhõm?

Chỉ biết rằng, từ nay tôi sẽ không bao giờ dừng lại giữa đường vì một gương mặt quen trong quá khứ nữa.
Vì có những thứ, tưởng là lòng tốt… nhưng thực ra là cái bẫy được bày ra rất khéo.

Related Posts

Nghị luận xã hội ‘vùng trời quê hương…’ giúp nhiều bài văn đạt 9+, lý do là vì …

Theo nhận định của giám khảo tại TP.HCM, quá trình chấm thi môn Văn tốt nghiệp THPT 2025 mức điểm thường gặp là điểm 7, hiện đã…

Đã có bài Văn 9,5 điểm: Thí sinh sử dụng dẫn chứng thời sự này khiến giám khảo phải ghi nhận

Theo nhận định của giám khảo tại TP.HCM, quá trình chấm thi môn Văn tốt nghiệp THPT 2025 mức điểm thường gặp là điểm 7, hiện đã…

Định bán nhà bố mẹ ở dưới quê, ai ngờ con gái tôi cứ mỗi sáng sớm lại chỉ vào vách gỗ rồi lẩm bẩm “Quá k-inh kh-ủng mẹ ơi”

Mùi đất quê hòa quyện với hương lúa chín thoảng qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ. Căn nhà ba gian của bố mẹ tôi, nơi tôi…

Thông gia qu///át: “Ch////ửa trước thì tự ra mà lên xe hoa”, bố cô dâu la/o ra làm điều này khiến nhà trai x//ấu h//ổ tới cuối đời…

Thông gia qu///át: “Ch////ửa trước thì tự ra mà lên xe hoa”, bố cô dâu la/o ra làm điều này khiến nhà trai x//ấu h//ổ tới cuối…

Cây cầu vượt được thiết kế cua 90 độ đang được quan tâm nhất lúc này

Chính quyền thành phố Bhopal, bang Madhya Pradesh đình chỉ 7 kỹ sư vì lỗi thiết kế cầu vượt đường sắt. Thành phố Bhopal thu hút sự…

Mẹ chồng tương lai b;;ắt tôi phải ma;;ng th;;ai trước rồi mới cho bước chân vào nhà, nếu không, sẽ chẳng có cái đám cưới nào

Tôi đứng trước cổng nhà Tùng, tay nắm chặt tờ giấy siêu âm, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Mẹ Tùng, bà Minh, đứng…