Hùng vừa bước qua tuổi 50, cái tuổi mà người ta thường nhìn lại đời mình với chút tiếc nuối và nhiều trăn trở. Ông sống một cuộc đời bình dị: một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, một công việc ổn định làm thợ sửa xe, và một người vợ đã qua đời cách đây 5 năm vì bạo bệnh. Điều duy nhất còn lại là ký ức về mẹ – người phụ nữ khắc khổ đã nuôi ông khôn lớn, qua đời khi ông mới 30 tuổi. Nhưng hôm nay, mọi thứ ông tin tưởng bỗng chốc sụp đổ.
Chuyện bắt đầu từ một lá thư cũ kỹ, rơi ra từ cuốn sổ tay mẹ để lại mà ông tình cờ tìm thấy khi dọn dẹp gác mái. Lá thư không có phong bì, nét chữ run rẩy, như thể người viết đang cố kìm nén điều gì đó. “Hùng, con không phải máu mủ của mẹ. Mẹ nhặt con từ một góc chợ, trong cái đêm mưa gió năm ấy. Tha thứ cho mẹ vì đã giấu con cả đời này.” Dòng chữ cuối cùng nhòe đi, có lẽ vì nước mắt của chính người viết.
Hùng ngồi thẫn thờ, tay run run cầm lá thư. Cả thế giới như nghiêng ngả. Người mẹ ông yêu thương, người đã từng nhịn ăn để ông có manh áo lành lặn đến trường, hóa ra không phải mẹ ruột. Ông là ai? Gốc gác thực sự của ông ở đâu? Câu hỏi như mũi dao đâm vào lòng ông, đau nhói.
Đêm đó, Hùng không ngủ. Ông lục lại ký ức, cố tìm manh mối. Mẹ từng kể ông sinh ra trong một đêm mưa, yếu ớt đến mức bà phải thức trắng để sưởi ấm. Nhưng giờ ông biết đó chỉ là lời dệt nên để che giấu sự thật. Ông nhớ lại những lời xì xào của hàng xóm khi còn nhỏ, rằng “thằng Hùng chẳng giống mẹ nó chút nào”. Lúc ấy, ông chỉ nghĩ họ ganh ghét. Giờ thì mọi thứ sáng tỏ, nhưng lại tối tăm hơn bao giờ hết.
Hùng đứng trước hai ngã rẽ: quên đi tất cả, sống tiếp với những gì đã có, hay lao vào hành trình tìm mẹ ruột – người có thể đã bỏ rơi ông, hoặc đã mất từ lâu. Ông sợ. Sợ sự thật sẽ còn tàn nhẫn hơn những gì ông đang chịu đựng. Nhưng nỗi day dứt cứ gào thét trong lòng: “Nếu mẹ ruột còn sống, bà có nhớ đến mình không? Nếu bà đã chết, mình có đáng được biết nơi bà yên nghỉ không?”
Sau nhiều đêm trằn trọc, Hùng quyết định hành động. Ông bắt đầu từ chợ cũ – nơi mẹ nuôi nhặt ông về. Chợ giờ đã đổi thay, nhưng vẫn còn vài người bán hàng lớn tuổi. Một bà cụ bán rau, tóc bạc phơ, nhìn ông hồi lâu rồi nói: “Ngày xưa có một cô gái trẻ, bụng chửa, hay lang thang quanh đây. Một đêm mưa, cô ta sinh con rồi bỏ lại. Không ai biết cô ta đi đâu, chỉ nghe nói sau đó cô ta nhảy sông tự vẫn.” Lòng Hùng thắt lại. Có phải mẹ ông không? Ông không dám tin, nhưng cũng không thể ngừng tìm kiếm.
Hành trình của Hùng kéo dài hàng tháng trời. Ông hỏi han khắp nơi, từ những người già trong làng đến các giấy tờ lưu trữ ở ủy ban. Mỗi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt. Có lúc ông nghĩ mình điên rồi, tự hỏi tại sao phải đào bới quá khứ để tự làm mình đau. Nhưng rồi một ngày, một người đàn ông lạ mặt tìm đến nhà ông. Người này tự xưng là anh họ, nói rằng mẹ ruột của Hùng từng kể về đứa con bị bỏ lại trong cơn tuyệt vọng. Bà không chết, mà đã sống một cuộc đời ẩn dật, mang theo nỗi ân hận suốt 50 năm.
Hùng gặp mẹ ruột trong một căn nhà tồi tàn ở vùng núi. Bà già nua, đôi mắt mờ đục, nhưng vẫn nhận ra ông ngay từ cái nhìn đầu tiên. “Con là thằng bé năm ấy…” – bà thì thào, nước mắt lăn dài. Hùng không biết phải làm gì. Ông muốn ôm bà, nhưng đôi chân như chôn chặt. Bao nhiêu oán hận, tủi thân, và cả tình thương lẫn lộn trong lòng ông. Bà kể rằng ngày ấy, bà bị gia đình ruồng bỏ vì mang thai ngoài ý muốn, không còn cách nào khác ngoài việc bỏ lại ông. Bà sống cả đời trong dằn vặt, không dám tìm ông vì sợ ông hận.
Đỉnh điểm của câu chuyện đến khi bà đưa cho Hùng một chiếc vòng bạc nhỏ xíu – thứ duy nhất bà giữ lại từ ngày sinh ông. Hùng nhận ra nó giống hệt chiếc vòng mẹ nuôi từng đeo cho ông lúc nhỏ, giờ đã mất. Hóa ra, mẹ nuôi không chỉ nhặt ông về, mà còn giữ lại chút ký ức từ mẹ ruột để ông có một sợi dây liên kết vô hình. Khoảnh khắc ấy, Hùng bật khóc. Ông không biết phải tha thứ hay oán trách, chỉ biết rằng cả hai người phụ nữ ấy đều yêu ông, theo cách của riêng họ.
Câu chuyện khép lại khi Hùng đứng trước mộ mẹ nuôi, bên cạnh là mẹ ruột đang run rẩy vịn tay ông. Ông thầm hỏi: “Nếu được chọn lại, con nên thuộc về ai?” Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa, mang theo nỗi day dứt không bao giờ nguôi.