Làm dâu nhà giàu, tôi ngỡ đã lấy được chồng như mơ. Đám cưới linh đình, chú rể lịch lãm, mẹ chồng có vẻ khó nhưng không nói gì. Vậy mà ngay tối hôm cưới, khi khách vừa về hết, tôi vừa thay váy cưới thì chồng bước tới, ghé tai tôi thì thầm:
“Đêm nay… em vào phục vụ bố anh nhé?”
Tôi tròn mắt: “Anh nói gì vậy? Bố anh liệt giường 2 năm rồi cơ mà?”
Anh ta chỉ mỉm cười, nửa đùa nửa thật. Tôi nghĩ chắc là kiểu hài hước bệnh hoạn nên bỏ qua. Nhưng đến nửa đêm, tôi bị mẹ chồng đánh thức, kéo ra ngoài hiên, đưa cho tôi một khay nước và thuốc rồi nghiêm giọng:
“Dâu nhà này, đêm đầu tiên phải làm đúng bổn phận. Vào phòng ông cụ đi.”
Tôi sững sờ. Nhưng khi bước vào, cảnh tượng khiến tôi chết lặng:
Bố chồng không hề liệt giường. Ông ta đang ngồi, tỉnh táo, nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt lạnh ngắt.
“Tốt. Nhìn giống mẹ mày hồi trẻ thật…” – ông ta lẩm bẩm.
Tôi lùi lại, sợ hãi, ú ớ hỏi: “Ông… muốn gì?”
Twist 1: Ông ta kéo ra một tấm ảnh cũ – trong ảnh là mẹ tôi và ông ta – ngày còn trẻ.
“Mẹ mày từng bỏ tao chạy theo bố mày. Giờ đến lượt mày trả nợ…”
Tôi run rẩy, nước mắt chảy dài. Chồng tôi, lúc đó đứng ngoài cửa, không can thiệp. Anh ta thản nhiên:
“Anh đồng ý cưới em là vì điều kiện của bố. Em chỉ cần… ngoan một đêm thôi.”
Twist 2 – Cú lật đau đớn nhất:
Tôi vùng chạy khỏi căn phòng đó, tìm mẹ giữa đêm. Khi tôi kể lại mọi chuyện, mẹ tôi im lặng thật lâu rồi rơi nước mắt thú nhận:
“Ông ấy đúng là bố ruột của con. Nhưng mẹ giấu chuyện đó suốt bao năm… Vì không ngờ một ngày ông ta lại dùng chính con để trả thù mẹ.”