Khi Hùng mất trong một vụ tai nạn, cụ Tư như cái bóng lặng lẽ trong ngôi nhà cũ kỹ nơi cuối xóm. Người ta thương ông cụ sống thui thủi tuổi xế chiều, càng xót hơn khi nghe tin Mai – bạn gái của Hùng – vẫn ngày ngày đến thắp nhang, quét sân, nấu cơm cho cụ như thể chồng tương lai vẫn còn đó.
Nhưng rồi chỉ một tháng sau, xóm giềng bàng hoàng khi nghe tin cụ Tư… làm đám cưới với Mai. Một già, một trẻ, kẻ tang chồng chưa nguôi, người đầu đã bạc trắng – tin ấy chẳng khác gì một trò đùa kỳ quặc. Người ta cười cợt, xì xào: “Ham của à?”, “Chắc có âm mưu!”
Trong lễ cưới giản dị, giữa ánh mắt dò xét, cụ Tư run run nắm tay Mai, chẳng nói gì. Chỉ có Mai ngẩng lên, nhìn thẳng vào đám đông, giọng rắn rỏi mà vẫn nghẹn ngào nói liền 1 mạch:
– Vì tôi biết có người đang muốn đẩy cụ Tư vào viện dưỡng lão. Chị gái của Hùng – chị Thu – đã về sau đám tang, mang theo hợp đồng chuyển nhượng nhà và kế hoạch bán căn nhà này. Chị ấy nói thẳng: “Cụ ở một mình chẳng ai lo, tốt nhất là để cụ vào chỗ có người chăm. Căn nhà này bán đi, chia cho công bằng.”
– Tôi không có quyền ngăn chị ấy. Nhưng tôi có thể làm một việc: lấy cụ Tư làm chồng, theo đúng pháp luật, để cụ vẫn được sống trong ngôi nhà của mình. Đây là nơi cụ và vợ cụ từng dựng xây cả đời, nơi Hùng sinh ra, lớn lên và cũng là nơi anh ấy từng mơ sẽ nuôi con trong tương lai. Tôi không muốn nơi chất đầy kỷ niệm ấy bị biến thành một căn nhà mới của ai khác – vô cảm, lạnh lẽo.
– Tôi không lấy cụ để được gì cả. Chỉ là… tôi thấy mình phải làm vậy. Như một lời cảm ơn với Hùng. Và như một cách giữ lại chút ấm áp cuối cùng cho cuộc đời cụ.
Cụ Tư ngồi bên, mắt đã rưng rưng. Cụ siết chặt bàn tay gầy guộc của Mai – không phải như một người chồng, mà như một người cha, một người ông đang nắm lấy điểm tựa cuối cùng trong cuộc đời.
Cả sân nhà im lặng. Những tiếng cười nhạo tan vào không khí. Bởi ai cũng hiểu, có những cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nam nữ, mà từ lòng trắc ẩn, từ nghĩa tình hiếm hoi giữa người với người.