Sáng chủ nhật, trời trong xanh, gió mát lành. Linh, một cô bé 10 tuổi, tung tăng bước đi trên con đường làng quen thuộc. Mẹ bảo Linh ra đầu ngõ mua ít rau cho bữa trưa, nhưng cô bé cứ mải mê ngắm mấy bông hoa dại ven đường, miệng ngân nga một bài hát trẻ con.
Đi được một đoạn, Linh chợt nghe tiếng rao trầm trầm:
“Vé số đây! Mua vé số chiều trúng lớn nè!”
Cô bé tò mò ngoảnh lại. Một người đàn ông gầy gò, mặc áo sờn bạc, đội chiếc nón lá cũ kỹ, đang ngồi bên vệ đường. Trước mặt ông là xấp vé số được xếp ngay ngắn. Linh bước tới gần, không phải vì muốn mua vé, mà vì đôi mắt của người đàn ông kia có gì đó rất quen. Như đã từng gặp ở đâu rồi.
“Cháu ơi, mua giúp chú một tờ vé số nhé?” người đàn ông mỉm cười, giọng nói ấm áp nhưng xen chút mệt mỏi.
Linh nghiêng đầu, nhìn ông kỹ hơn. Đôi mắt sâu thẳm, nụ cười hiền lành… Cô bé bỗng giật mình, tim đập thình thịch. “Cháu… cháu thấy chú giống một người,” Linh lí nhí.
Người đàn ông hơi khựng lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. “Giống ai hả cháu?”
Linh lấy hết can đảm, giọng run run: “Giống… giống bố cháu. Nhưng bố cháu đi làm xa lâu lắm rồi. Mẹ nói bố sẽ về, mà mãi chẳng thấy…”
Nụ cười trên môi người đàn ông vụt tắt. Ông nhìn Linh, đôi tay cầm xấp vé số khẽ run. Một lúc sau, ông chậm rãi tháo chiếc nón lá ra, để lộ khuôn mặt mà Linh không thể nào quên – khuôn mặt cô bé chỉ thấy trong những bức ảnh cũ ở nhà.
“Linh… con là Linh, phải không?” giọng ông nghẹn ngào.
Linh sững sờ, nước mắt trào ra. “Bố… bố thật sao? Bố ơi!” Cô bé lao vào ôm chầm lấy người đàn ông, chẳng quan tâm đến những tờ vé số rơi lả tả xuống đất.
Người đàn ông – bố của Linh – ôm chặt con gái, nước mắt lăn dài trên gò má khắc khổ. “Bố xin lỗi, Linh. Bố đi làm xa, nhưng mọi chuyện không như bố nghĩ. Bố không muốn con và mẹ phải khổ, nên bố cố kiếm tiền… Rồi bố bị lừa, mất hết. Bố xấu hổ, không dám về nhà…”
Linh nức nở trong vòng tay bố: “Con không cần tiền, con chỉ muốn bố về thôi. Mẹ cũng nhớ bố lắm!”
Hôm đó, Linh không mua rau về như mẹ dặn. Thay vào đó, cô bé nắm chặt tay bố, dẫn ông về ngôi nhà nhỏ. Khi mẹ nhìn thấy bố, bà đứng lặng đi, rồi cả ba người ôm nhau khóc, như thể bao năm xa cách tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Từ hôm đó, người bán vé số không còn xuất hiện trên con đường làng nữa. Thay vào đó, trong ngôi nhà nhỏ của Linh, tiếng cười và hơi ấm gia đình lại tràn đầy như xưa.